Chu Tư Nam đã lớn đến thế này nhưng chưa bao giờ chịu đả kích lớn như vậy.
Đường Dạ Khê trẻ tuổi hơn cô ta, xinh đẹp hơn cô ta, sống trong biệt thự, sinh được hai đứa con trai kháu khỉnh, đáng yêu, thậm chí vệ sĩ xung quanh cũng đẹp trai chẳng kém gì Hạ Mậu Thịnh.
Đây là cái gọi là người thành công trong cuộc sống ư?
Sao cô ta lại không có số mạng tốt như vậy chứ?
Trái tim ghen tị của cô ta dường như bị ngâm trong axit sunfuric, lời cô ta nói ra càng không dễ nghe: "Luật sư Đường, cô đã có con trai rồi, tại sao cô lại muốn cướp con của người khác? Tôi nghe nói, Dạ Đô có một truyền thống, nhà kẻ có tiền hay thích nhận con nuôi. Con nuôi nói ra thì dễ nghe, xem như một nửa cậu chủ, nhưng kỳ thật chính là nô lệ, không có nhân quyền, nuôi lớn rồi làm trâu làm ngựa cho con trai ruột. Con trai ruột bảo bọn họ làm cái gì thì bọn họ phải làm cái đó, đến phát ngôn cũng chẳng có quyền. Luật sư Đường cướp con của nhà tôi có phải là muốn cho nó làm nô lệ cho con trai của cô hay không?"
Đường Dạ Khê cau mày bất mãn nói: "Tôi không muốn nhận Tiểu Tự làm con nuôi, tôi..."
Cô còn chưa nói hết lời bị Hạ Lăng Tự cắt ngang: "Tôi nguyện ý làm con nuôi của cô Đường! Cho dù là con nuôi của cô Đường, bây giờ làm con nuôi của cô Đường, về sau lớn lên làm nô lệ của Tiểu Sơ, Tiểu Thứ, tôi cũng muốn ở lại đây. Tôi sẽ không trở về với bà, bà từ bỏ hy vọng đi!"
Đường Dạ Khê khiển trách: "Tiểu Tự, đừng nói lung tung. Cháu cùng Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là bạn học, bạn bè, là vãn bối của cô Đường, không phải nô lệ."
"Đúng rồi." Đường Tiểu Thứ chạy tới trước mặt cậu, nắm lấy tay cậu: "Anh Tiểu Tự, chúng ta là bạn bè, anh không phải là nô lệ đâu. Mẹ kế của anh thật là xấu xa, xấu chẳng kém gì mẹ kế của Bạch Tuyết hết!"
Chu Tư Nam tức tái mặt, còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đã bị mẹ Chu ngăn lại.
Bà ta không phải là người mạnh vì gạo bạo vì tiền, khả năng hùng biện cũng không bằng Chu Tư Nam, nên ban đầu bà ta đều nghe Chu Tư Nam nói. Biết đâu được là Chu Tư Nam nói rồi nói, nói đến mức cục diện đóng băng luôn rồi.
Mấy lần bà ta muốn lên tiếng đều bị Chu Tư Nam giành trước. Chờ bà ta nghĩ xong nên nói những gì thì tình hình đã bị Chu Tư Nam làm cho bế tắc.
Bà ta chỉ có thể cố gắng hết sức để giải quyết ổn thỏa: "Con bé Tư Nam không biết nói chuyện, nhưng nó lại là người khẩu xà tâm Phật. Nó đưa Tiểu Tự trở về, đoàn tụ với bố con Mậu Thịnh. Mặc dù lời nói của nó không dễ nghe cho lắm, song nói cẩu thả, nói ẩu nhưng cũng có lý. Người làm con trai ở cùng một chỗ với bố ruột mới là lẽ thường giữa cha và con. Cứ ở mãi trong nhà người khác thì không hợp quy củ, sẽ bị người khác phê bình. Chuyện của những nhà có tiền nhận con nuôi, tôi cũng đã nghe nói. Nhưng tôi nghe nói, con nuôi mà những nhà có tiền thu nhận đều là cô nhi đã mất cả cha lẫn mẹ, chưa từng nghe nói rằng có ai còn bố ruột khỏe mạnh mà phải đi làm con nuôi cho người khác. Huống chi, Mậu Thịnh cũng trả phí sinh hoạt hàng tháng cho Tiểu Tự. Nghiêm khắc mà nói, Tiểu Tự là do Mậu Thịnh nuôi dưỡng, chẳng có nghĩa lý gì Mậu Thịnh lấy tiền nuôi dưỡng Tiểu Tự, nhưng Tiểu Tự lại nhận những người khác là cha là mẹ."
"Việc này không phải bà nội tôi đã viết rõ ràng trong di chúc cho các người rồi sao? Vì sao các người còn phải đến quấy nhiễu cô Đường của tôi?" Hạ Lăng Tự tức giận đỏ mặt: "Ông ta đưa tiền sinh hoạt cho tôi, là sự thật. Hiện tại ông ta cho tôi bao nhiêu tiền, tôi sẽ nhớ kỹ. Chờ tôi trưởng thành, tôi sẽ trả lại cho ông ta không thiếu một xu! Bà nội tôi nói trước khi tôi mười tám tuổi, ông ta có nghĩa vụ cấp dưỡng cho tôi. Ông ta không cấp dưỡng tôi, tôi có thể kiện ông ta!"
Nói một hơi, mắt cậu bé đỏ hoe: "Nếu ông ta còn không muốn bỏ tiền thì ngay từ đầu đã không nên sinh ra tôi! Bây giờ sinh con rồi, ông ta có nghĩa vụ phải nuôi nấng tôi!"
“Không phải, Tiểu Tự, con đã hiểu lầm ý bà rồi.” Mẹ Chu vội nói: “Không phải bà nói bố cháu không nên bỏ tiền nuôi nấng cháu. Ý bà là nếu bố cháu nuôi cháu, cháu sẽ không thể làm con nuôi của người khác, cháu nên về nhà, về nhà đoàn tụ với bố cháu, cả nhà chung sống cùng nhau. Cháu và bố cháu là bố con ruột thịt, có hiểu lầm thì hóa giải là tốt rồi, nào có hận thù qua đêm chứ, đúng không? Tiểu Tự, cháu nói xem, bà ngoại nói có đúng không?"
“Không đúng!” Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Lăng Tự đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn bà ta rồi nói: “Nếu các người là người tốt, bà nội sẽ không giao tôi cho cô Đường, bởi vì tất cả các người đều là người xấu, bà nội mới để tôi đi theo cô Đường. Tôi nghe lời bà nội, các người không cần phải nói nữa, tôi ghét các người! Tôi thà rằng đi làm ăn xin trên đường cũng sẽ không về nhà với các người!"
Đường Tiểu Thứ vươn bàn tay nhỏ bé của mình vỗ vỗ cậu: "Anh Tiểu Tự, anh đừng đau lòng, Tiểu Thứ thích anh, anh sẽ ở nhà của Tiểu Thứ, không cần đi đâu hết. Mẹ sẽ không để anh đi làm ăn xin trên đường đâu, có phải không hở mẹ?"
Cậu bé chớp chớp đôi mắt to đáng thương nhìn Đường Dạ Khê, như thể cậu bé sắp bị ném xuống đường làm một chú ăn xin bé nhỏ vậy.
Đường Dạ Khê bị cậu bé dở khóc dở cười, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, lại nhẹ giọng an ủi Hạ Lăng Tự: "Tiểu Tự, đừng buồn, người khác nói gì không quan trọng, cháu không cần để tâm đến. Nếu cô đã đồng ý với bà nội chăm sóc cháu thì nhất định sẽ chăm sóc cháu thật tốt. Người khác có nói gì cũng sẽ không dao động quyết định của cô."
“Cháu tin tưởng cô!” Hạ Lăng Tự ngước mắt nhìn Đường Dạ Khê và nói chắc nịch: “Cô Đường, cháu biết cô khác với bọn họ, côlà người tốt. Về sau, cô, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ sẽ là những người quan trọng nhất đối với cháu. Chờ cháu trưởng thành, cháu sẽ trả ơn cho cô!"
Chu Tư Nam tức giận đến nỗi muốn cao huyết áp, mắt cô ta tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.
Thằng nhãi con này biết dỗ dành người khác như vậy từ lúc nào thế?
Nếu khi trước ở nhà nó ngọt miệng như vậy, hay dỗ dành cô ta như vậy thì cô ta sẽ không ghét nó rồi.
Chắc chắn là thằng nhóc này thấy hoàn cảnh của nhà họ Đường tốt nên muốn ở lại đây làm cậu ấm, thế nên mới nói chuyện như rót mật vậy.
Thật xảo quyệt!
Cô ta tức đến choáng đầu, mất đi lý trí, liều lĩnh chạy vọt tới chỗ Hạ Lăng Tự, nắm lấy cổ tay Hạ Lăng Tự: "Đi! Mày nhất định phải trở về với tao! Nơi này dù tốt thế nào cũng không phải là nhà của mày, mày nhất định phải trở về nhà của chính mày cùng với tao!"
Cô ta không thể để Hạ Lăng Tự ở đây để cho nó tận hưởng cuộc sống của một cậu ấm nhà giàu được. Hơn nữa, cô ta cũng cần đưa Hạ Lăng Tự về để làm dịu mối quan hệ giữa cô ta và Hạ Mậu Thịnh, vì vậy Hạ Lăng Tự phải quay về với cô ta.
Nhìn thấy cô ta động thủ, Đường Dạ Khê giận tím mặt. Nhưng không đợi cô có động tác gì, Cố Tần đã bước tới một bước, nắm lấy cổ tay của Chu Tư Nam: "Cô này, có chuyện gì thì từ từ nói."
Anh ta dường như không dùng sức mà chỉ thản nhiên nắm lấy cổ tay của Chu Tư Nam, nhưng cổ tay của Chu Tư Nam lại đau như bị gãy xương.
Cô ta lập tức buông bàn tay đang nắm cổ tay Hạ Lăng Tự ra, chật vật hét lên: "Anh làm gì vậy? Thả tôi ra!"
Thấy cô ta đã buông Hạ Lăng Tự ra, Cố Tần cũng buông tay cô ta ra, đưa tay ra bảo vệ Hạ Lăng Tự phía sau mình.
Đường Tiểu Thứ chạy đến bên cạnh Hạ Lăng Tự, thở phì phò trừng mắt nhìn Chu Tư Nam mà nói: "Nói lý không lại thì đi động thủ, đồ xấu xa! Đồ rác rưởi! Hừ hừ!"
Giọng nói của cậu bé vô cùng non nớt, mặc dù là mắng người nhưng lọt vào tai lại rất ngọt ngào, Cố Tần nghe thấy mà trái tim muốn tan chảy.
Cậu chủ nhỏ của nhà bọn họ đáng yêu quá rồi!
Muốn nựng quá!
Anh ta thật sự nhịn không được nữa, vươn tay xoa xoa đầu Đường Tiểu Thứ: "Cậu chủ nhỏ yên tâm đi, có tôi ở đây, không ai có thể mang cậu chủ nhỏ Tiểu Tự đi được cả."
Cậu chủ nhỏ Tiểu Tự?
Nghe được năm chữ này, hai mắt Chu Tư Nam như nứt ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT