"Thằng cả..." Bà Hạ cố hết sức mở to mắt nhìn về phía anh ấy: "Con là con trai tốt, anh cả tốt..."

Bà nhìn về phía vợ của anh cả Hạ: "Vợ thằng cả, con cũng rất tốt..."

"Mẹ..." Vợ của anh cả Hạ lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười: "Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, sẽ khá lên thôi..."

Bà Hạ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng như thở dài: "Không tốt lên được đâu... Có thể gặp lại các con trước khi chết, mẹ đã rất mãn nguyện rồi..."

Bà nhìn ba đứa con của anh cả Hạ với ánh mắt đầy hoài niệm.

Hai cháu trai và một cháu gái đều do bà một tay nuôi nấng, đều là những đứa bé ngoan ngoãn chăm chỉ, tốt bụng, có tình có nghĩa. Cả một gia đình, chỉ có Hạ Mậu Thịnh là có triển vọng, nhưng cũng chỉ có Hạ Mậu Thịnh không ra gì.

Bà thở dài: "Thằng cả, con rất tốt, Mậu Thịnh có thể có được ngày hôm nay, người làm anh cả như con ra sức rất lớn. Nó có bản lĩnh rồi lại quên mất người anh cả là con, con và vợ con cũng không trách nó, luôn giữ khuôn phép, thành thật sống cuộc sống của mình... Trong mắt của người khác, thằng hai là người có tiền đồ, là niềm kiêu ngạo trong nhà chúng ta. Nhưng trong lòng mẹ không phải vậy, trong lòng mẹ, con mới là niềm kiêu ngạo của mẹ..."

"Mẹ..." Anh cả Hạ cố gắng hết sức chịu đựng mới không bật khóc: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa. Mẹ hãy dưỡng bệnh cho tốt, chờ mẹ khỏe lại rồi, chúng ta sẽ về nhà. Vẫn là quê nhà chúng ta tốt nhất. Mẹ về nhà với con, về nhà, mẹ sẽ tốt hơn..."

"Mẹ biết con là đứa hiếu thuận, con dâu cả cũng vậy..." Bà Hạ giơ tay về phía vợ anh cả Hạ.

Vợ của anh cả Hạ nhanh chóng nắm tay bà: "Mẹ..."

Bà Hạ ân cần nhìn cô ấy: "Con dâu cả, thằng cả thật may mắn khi lấy được một người vợ tốt như con. Con cũng giống như Tiểu Tuyết, hiểu chuyện lại tốt bụng. Phần mộ tổ tiên nhà họ Hạ chúng ta hiển linh nên mới cưới được hai người con dâu ngoan như các con."

Chu Tư Nam đang đứng ở cuối giường nắm chặt tay, nghiến răng căm hận.

Cô ta không muốn đến, nhưng bố mẹ cô ta phải bắt cô ta phải đến.

Bố mẹ cô ta cho rằng, bác sĩ nói bà cụ sẽ chết bất cứ lúc nào, người làm con dâu như cô ta nếu không ở bên cạnh sẽ không thích hợp, không chỉ bị người ta móc mỉa sau lưng mà còn bị Hạ Mậu Thịnh trách móc, khiến Hạ Mậu Thịnh hoàn toàn ly tâm với cô ta.

Cô ta không muốn ly tâm với Hạ Mậu Thịnh, cho dù trong lòng không tình nguyện đến thế nào, cô ta cũng phải đến bệnh viện để trông chừng.

Nhưng từng lời từng chữ của bà Hạ như chọc vào ống phổi của cô ta.

Không phải người ta đều nói lời của người sắp chết đều là lời tốt sao?

Vậy bà già chết bầm kia sắp chết rồi mà sao vẫn không chịu buông tha cho cô ta, còn chọc vào lòng cô ta như thế chứ?

Khuôn mặt tái nhợt vì tức giận, cô ta hận không thể xé nát miệng của bà Hạ. Nhưng dù có tức giận đến đâu, cô ta cũng chỉ có thể kìm lại.

Đây là điều khiến cô ta tức giận nhất!

Tức giận đến mức sắp phát điên rồi!

Bà Hạ lại đưa tay ra gọi ba đứa con của anh cả Hạ. Ba đứa trẻ xúm lại, vừa khóc vừa gọi bà nội.

Bà nội của bọn họ chẳng đi học được mấy năm, nghe nói bà chỉ mới tốt nghiệp tiểu học và thậm chí chưa từng học trung học cơ sở. Nhưng trong thôn của bọn họ, bà nội của bọn họ là bà cụ thích sạch sẽ nhất, biết lý lẽ nhất.

Bà nội của bọn họ không bao giờ giống như những bà già khác trong thôn, thích nói to giọng, lúc lòng dạ không thuận thì thích cãi nhau, mắng trẻ con, song bà nội của bọn họ chưa bao giờ đánh đập, mắng nhiếc các cháu. Nếu cháu làm điều gì sai thì bà luôn nhỏ giọng từ từ nói lý lẽ với bọn họ.

Bà nội của bọn họ là người bà tốt nhất trong cả thôn, nhưng bây giờ, bà nội của bọn họ sắp chết...

Cả ba đứa trẻ đều giàn giụa nước mắt. Bà Hạ nhìn bọn trẻ, mỉm cười mãn nguyện: “Các cháu đều là những đứa trẻ ngoan… Khi bà nội mất, có lẽ chú các cháu sẽ không giúp được gì cho các cháu, các cháu cũng đừng trông cậy vào chú... Các cháu phải nhớ trên đời này dựa núi núi đổ, dựa nước nước khô, dựa vào ai cũng chẳng bằng dựa vào chính mình... Chú các cháu nợ bố mẹ các cháu, lẽ ra phải đưa tay ra kéo các cháu một phen, nhưng chú ấy không có lương tâm, các cháu cũng đừng trách chú... Con người, phải đặt tầm mắt lâu dài, lòng dạ phóng khoáng. Nếu luôn nhớ kỹ điểm không tốt của người khác thì dễ dàng đi sai đường... Về sau, các cháu cứ coi chú các cháu như một người thân bình thường mà lui tới là được, không cần xa lánh, cũng không cần gần gũi..."

Hạ Mậu Thịnh đang đứng phía sau gia đình của anh cả Hạ, mặc dù giọng nói của bà Hạ rất nhỏ nhưng anh ta vẫn có thể nghe thấy rõ ràng rành mạch.

Anh ta xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ trên mặt đất để trốn vào.

Mẹ anh ta nói đúng, anh cả và chị dâu đều đối xử tốt và giúp đỡ anh ta rất nhiều, nhưng sau khi đi làm, lấy vợ và sinh con, anh ta lại quên đi lòng tốt của anh cả và chị dâu.

Anh ta thậm chí đã nhiều năm không về gặp mẹ ruột, mỗi tháng chỉ đưa cho mẹ và con trai hai ngàn tệ, nào còn có thể nhớ đến anh trai và chị dâu của mình?

Khi không ai nhắc đến chuyện này, anh ta tự nhiên lo cho gia đình nhỏ của mình, sống cuộc sống nhỏ của mình một cách hạnh phúc. Nhưng khi những điều này được mẹ anh ta nói ra, coi đó như là lời dặn dò anh trai và và chị dâu, cháu trai và cháu gái lúc lâm chung, anh ta xấu hổ đến mức hận không thể lấy cái chết tạ tội.

Ba đứa trẻ rưng rưng gật đầu.

Bà Hạ lại nói với anh cả Hạ: "Thằng cả, Tiểu Tự mẹ đã giao cho luật sư Đường rồi, không phải mẹ không tin tưởng con, mà là mẹ lo lắng con sẽ không chống lại được vợ chồng Hạ Mậu Thịnh... Chờ mẹ đi rồi, các con chính là người cùng thế hệ. Con và vợ con đều là người lương thiện, Chu Tư Nam không có lý cũng có thể làm ầm ĩ. Các con không nói lại bọn chúng, đến lúc đó sẽ bị bọn chúng đè bẹp. Luật sư Đường là luật sư, mẹ giao cho cô ấy, bọn nó cũng không dám đi gây chuyện với luật sư Đường, các con cũng có thể được thanh tĩnh..."

Anh cả Hạ gật đầu lia lịa: "Mẹ, con nghe lời mẹ, mẹ nói gì thì là cái đó..."

Tinh thần của bà Hạ càng ngày càng sa sút, bà có thể cảm nhận được sinh mệnh đang trôi qua từng chút một trong thân thể của bà, thời gian dành cho bà không còn nhiều nữa.

Đôi mắt bà quyến luyến lướt chậm từng chút trên khuôn mặt của vợ chồng anh cả Hạ, ba cháu trai và một cháu gái: "Các con... các con phải sống tốt... sống tốt cuộc sống của riêng mình... Các con sống tốt, mẹ cũng yên tâm..."

Dần dần, bà cụ mất đi giọng nói, bàn tay đang nắm lấy tay anh cả Hạ và Hạ Lăng Tự cũng mất đi sức lực, hai mắt dần dần khép lại.

"Mẹ!"

"Bà nội!"

"Bà nội!"

Tiếng kêu sợ hãi lần lượt vang lên, một lúc sau cả đám bật khóc.

Hạ Mậu Thịnh quỳ xuống bên giường, khóc đến nỗi suýt chút nữa ngất đi.

Mẹ không để lại cho anh ta một lời, thậm chí cũng chẳng nhìn anh ta một cái nào.

Mẹ anh ta đã thất vọng với anh ta rồi, đến chết cũng không tha thứ cho anh ta...

Anh ta không nhịn được mà giáng cho mình một bạt tai, ngay sau đó là cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư...

Chu Tư Nam hoảng hốt chạy tới ngăn cản anh ta: "Anh Thịnh, anh làm sao vậy?"

"Cút! Cô cút cho tôi!" Hạ Mậu Thịnh đẩy cô ta ra, rống lên như điên: "Mẹ tôi chết rồi, cô vừa lòng chưa? Là cô, là cô đã hại chết mẹ tôi, cả đời này tôi sẽ không tha cho cô! Chu Tư Nam, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô!"

Đôi mắt anh ta đỏ như máu, kéo căng cổ họng mà hét toáng lên, nhìn chằm chằm vào Chu Tư Nam như thể cô ta là kẻ thù truyền kiếp của anh ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play