Cô ta ghét Hạ Lăng Tự, tại sao Hạ Lăng Tự lại đến Dạ Đô? Cậu bé ở dưới quê với bà cụ không phải tốt hơn à?

Hạ Mậu Thịnh là chồng của cô ta, là bố của hai đứa con của cô ta, cô ta không cho phép Hạ Lăng Tự chia sẻ tình yêu của chồng mình.

Vì thế Hạ Lăng Tự đã trở thành cái gai trong lòng cô, mỗi giây mỗi phút cô ta đều cố gắng tìm đuổi Hạ Lăng Tự trở về quê mà không hề để lại chút dấu vết nào, chỉ cần Hạ Lăng Tự trở về Đại Lương Sơn, gia đình bốn người của bọn họ lại có thể sống hạnh phúc như xưa.

Cô ta là một người trưởng thành còn Hạ Lăng Tự chỉ là một đứa trẻ, cô ta muốn khiến Hạ Lăng Tự sống không thoải mái có rất nhiều cách.

Đúng.

Cô ta muốn khiến Hạ Lăng Tự sống không thoải mái, nếu Hạ Lăng Tự phát hiện Dạ Đô tốt hơn Đại Lương Sơn thì chắc chắn sẽ không chịu trở về với ông bà.

Cô ta muốn để Hạ Lăng Tự biết cậu bé ở lại Dạ Đô sẽ không có cuộc sống tốt đẹp, khi đó Hạ Lăng Tự nhất định sẽ trở về nơi cậu bé đến y như mong đợi của cô ta.

Vài ngày trước, bỗng dưng Hạ Lăng Tự không về nhà, giáo viên nói Hạ Lăng Tự đi với mẹ của bạn cùng lớp, cô ta gọi vào số điện thoại của mẹ bạn học mà cô ta nhận được từ giáo viên của Hạ Lăng Tự, Hạ Lăng Tự nói cậu bé sẽ trở về quê.

Khoảnh khắc đó cô ta đã mừng như điên, cô ta cảm thấy mọi công sức đều đã được đền đáp, cô ta chịu đựng lâu như vậy rốt cuộc cũng đạt được mục đích.

Sau khi Hạ Lăng Tự đi rồi mỗi ngày cô ta đều có tâm trạng rất tốt, cô ta cảm thấy cuối cùng cô ta đã chịu hết khổ, sau này tổ ấm của cô ta lại trở về tổ ấm bốn người, đây mới là một cuộc sống trọn vẹn nhất.

Nhưng cô ta không ngờ cuộc sống hạnh phúc của cô ta không trôi qua được mấy ngày thì Hạ Lăng Tự đã trở lại, trở lại cùng với bà cụ.

Bà cụ muốn anh ta ra ở riêng, còn Hạ Mậu Thịnh lại trực tiếp muốn ly hôn.

Sao mọi chuyện lại đột ngột biến thành thế này?

Sao Hạ Mậu Thịnh lại dám ly hôn với cô ta?

Cô đã sinh cho Hạ Mậu Thịnh một trai một gái, con trai và con gái của họ rất đáng yêu, sao Hạ Mậu Thịnh có thể nhẫn tâm ly hôn với cô ta chứ?

Cô ta cho rằng bà Hạ điên rồi, Hạ Mậu Thịnh cũng điên rồi, mẹ con hai người đều là kẻ điên.

Cô ta siết chặt nắm chặt tay, trừng mắt nhìn bà Hạ nói: "Ra ở riêng cái gì? Chia tiền cái gì? Chúng tôi không có tiền."

Hạ Mậu Thịnh giận run người: "Cô đang nói bậy bạ gì đó?"

"Lời em nói đều là thật." Chu Tư Nam lạnh lùng nói: "Anh nghĩ mình kiếm được nhiều tiền lắm à? Ở Dạ Đô, lương trăm vạn mỗi năm cũng chỉ là mức thu nhập bình thường mà thôi. Em phải chăm sóc hai đứa con nên không thể đi làm, chi phí ăn uống ngủ nghỉ của một nhà bốn người chúng ta đều phải dựa vào số tiền mà anh kiếm được. Cơ thể của Thần Thần và Lộ Lộ không tốt, tiền thuốc men hàng năm đã lên tới mấy chục vạn, nếu không có bố mẹ em giúp đỡ cho thì nhà chúng ta đã nợ nần chồng chất từ lâu rồi, làm gì còn tiền chứ?"

Những người có mặt ở đây đều sửng sốt trước dáng vẻ không biết xấu hổ của Chu Tư Nam.

Hứa Liên Kiều bật cười thành tiếng: "Tôi tự hỏi tại sao Tiểu Tự lại bị bỏ đói thành như vậy, hóa ra cô không chỉ có bụng dạ nham hiểm mà còn keo kiệt bủn xỉn. Cô tham tiền như vậy, e rằng lúc Tiểu Tự ở nhà cô ăn cơm đã khiến cô cực kỳ xót của đấy nhỉ? Khó trách Tiểu Tự bị bỏ đói chỉ còn da bọc xương."

“Cô câm miệng đi.” Chu Tư Nam tức giận nói: “Đó là chuyện riêng của gia đình chúng tôi, người ngoài như cô đừng có xen vào.”

"Chúng tôi không phải người ngoài." Đường Dạ Khê nói: "Chúng tôi là luật sư do bác gái mời tới, nếu cô đã nói trong nhà không có tiền thì chúng ta nên làm đúng theo trình tự của pháp luật đi, chúng tôi sẽ đưa chuyện này ra toà án, còn chuyện cô có nói dối hay không có cứ để cho toà án điều tra."

“Cô... cô..." Mặt Chu Tư Nam lúc xanh lúc trắng, cô ta nhịn không được vội nhìn về phía bà Hạ: “Mẹ, mẹ khẳng định muốn tiếp tục ầm ĩ như thế này sao? Vì sao mẹ lại đến đơn vị công tác của anh Thịnh để gây chuyện như vậy? Mẹ làm ầm lên như vậy, sau này anh Thịnh phải đối mặt với mọi người ở đơn vị công tác thế nào? Anh ấy là con ruột của mẹ mà, sao mẹ có thể hại anh ấy như vậy chứ?"

“Bởi vì cô tin chắc Hạ Mậu Thịnh là con ruột của tôi, tôi sẽ không đành lòng làm hại nó nên cô mới trắng trợn tổn thương Tiểu Tự đúng không?” Bà Hạ lạnh lẽo liếc cô ta một cái rồi nói: “Chu Tư Nam, cô đã tính sai rồi. Nếu không có Tiểu Tuyết thì tôi đã sớm chết vào năm đó rồi, mạng của tôi là do Tiểu Tuyết cứu, người khác có thể quên đi lòng tốt của Tiểu Tuyết nhưng tôi thì không. Tôi đã nuôi dạy ra một đứa con lòng lang dạ sói, là tôi có lỗi với Tiểu Tuyết, ở trong lòng tôi tôi chỉ có một người con, còn cái loại người vô tình vô nghĩa như Hạ Mậu Thịnh này không xứng làm con tôi."

Chu Tư Nam sợ ngây người, cô ta xác định bà Hạ đã điên rồi, nếu không làm gì có người mẹ nào lại đánh giá con mình như vậy?

Làm vậy thì sao Hạ Mậu Thịnh có thể tiếp tục công tác ở đơn vị này được nữa?

Sau này phải làm người thế nào đây?

Đúng là bà điên, rõ ràng bà ta đã mất trí rồi.

Hạ Mậu Thịnh bị mắng đến sắc mặt trắng bệch, vô cùng mất mặt, đầu óc anh ta trống rỗng chỉ còn sót lại hai chữ: ly hôn.

Anh ta muốn ly hôn với Chu Tư Nam.

Anh ta đã khiến mẹ mình thất vọng đến mức ngay cả tình cảm cơ bản nhất giữa mẹ con cũng không còn, tất cả đều do Chu Tư Nam làm hại, anh ta muốn ly hôn với Chu Tư Nam, nhất định phải ly hôn.

“Chu Tư Nam, chúng ta ly hôn đi.” Anh ta nghiến răng nói một cách dứt khoát: “Ly hôn đồng nghĩa với việc phải phân chia tài sản, những gì thuộc về cô tôi sẽ không lấy dù chỉ một xu, những gì thuộc về tôi tôi sẽ cho mẹ tôi và Tiểu Tự."

“Anh nằm mơ đi.” Chu Tư Nam gào lên: “Hạ Mậu Thịnh, nếu anh dám ly hôn em sẽ tự tử, em sẽ dẫn Thần Thần và Lộ Lộ nhảy xuống tòa nhà.”

“Vậy thì cùng chết.” Hai mắt Hạ Mậu Thịnh đỏ ngầu, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng: “Tôi sẽ chết cùng cô và Thần Thần Lộ Lộ, sau khi chết chúng ta sẽ ở dưới chăm sóc cho bọn trẻ."

Chu Tư Nam nghe vậy thì chấn động, cô ta nhìn chằm chằm vào Hạ Mậu Thịnh sau đó lẩm bẩm: "Anh điên rồi... Hạ Mậu Thịnh, anh điên thật rồi... Tình cảm của chúng ta tốt như vậy, Thần Thần và Lộ Lộ lại thông minh đáng yêu như vậy, gia đình bốn người của chúng ta đang rất vui vẻ hạnh phúc như vậy tại sao sao phải ly hôn? Tại sao chứ?"

“Bởi vì tất cả những chuyện này đều có được từ việc tổn thương Tiểu Tự." Đôi mắt Hạ Mậu Thịnh đỏ hoe bất chợt rống lên: “Một bộ quần mà cô mặc đã có giá mấy ngàn, mua vài món trang sức đã tiêu hết mấy vạn, thế mà mỗi tháng cô chỉ cho mẹ và con trai tôi hai ngàn tiền sinh hoạt, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy? Chu Tư Nam, lương tâm của cô đâu? Cô, cô đúng là cái đồ không biết xấu hổ."

Là một phần tử trí thức, anh ta không thể nghĩ ra bất cứ từ ngữ nào tồi tệ hơn, bốn chữ không biết xấu hổ đã là cách đánh giá hà khắc nhất mà anh ta có thể nghĩ đến rồi.

Nhưng ngay cả bốn chữ này Chu Tư Nam cũng không thể tiếp thu được.

Hạ Mậu Thịnh là một người dịu dàng và biết cách chăm sóc người khác, từ lúc hai người kết hôn đến giờ Hạ Mậu Thịnh luôn đối xử tốt với cô ta, nhưng bây giờ Hạ Mậu Thịnh lại mắng cô ta là đồ không biết xấu hổ.

Cô ta tức giận đến mức sắp ngất đi, run giọng nói: "Hạ Mậu Thịnh, anh, sao anh có thể nói như vậy với tôi? Tôi là vợ anh còn sinh cho anh hai đứa con, anh, anh có còn là người không?"

“Tôi không phải người, tôi là súc vật, cho nên chúng ta hãy ly hôn đi.” Hạ Mậu Thịnh vô tri vô giác nói: “Chúng ta ly hôn đi, cô có thể đi tìm một người đàn ông tốt hơn, nếu cô muốn nuôi Thần Thần và Lộ Lộ thì tôi sẽ giao cả hai chúng nó cho cô, tôi sẽ không tranh giành. Nhưng khoản chi phí để nuôi dưỡng bọn trẻ cũng không ít, nếu cô không muốn nuôi Thần Thần và Lộ Lộ thì cứ giao cho tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bọn nhỏ. Hoặc chúng ta chia ra mỗi người nuôi một đứa, chỉ cần cô đồng ý ly hôn với tôi thì chuyện gì cũng có thể. Ly hôn, nhất định tôi phải ly hôn với cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play