Nghĩ đến Lăng Tuyết là viền mắt bà Hạ lại ầng ậc nước: “Lúc Hạ Mậu Thịnh lên cấp ba, tôi đổ bệnh nặng, suýt chút nữa đã qua đời. Là Tiểu Tuyết đã chạy từ ngàn dặm xa xôi ngay trong đêm đến Đại Lương Sơn để chăm tôi, còn cho tôi tiền phẫu thuật, cứu cái mạng già này của tôi...”
“Mẹ, mẹ nói những chuyện đó làm gì?” Sắc mặt Chu Tư Nam vô cùng khó coi, vung tay bà Hạ ra nói: “Mẹ, anh Thịnh bận trăm công nghìn việc không có thời gian nghe mẹ than ngắn thở dài đâu ạ.”
Hạ Mậu Thịnh cũng toát mồ hôi hột, nói: “Mẹ, có chuyện gì chúng ta về nhà nói, con biết sai rồi, là con khốn nạn, những chuyện trước đây con làm đều không đúng. Đợi về nhà mẹ muốn đánh con mắng con thế nào cũng được, nhưng chúng ta đừng nói ở đây có được không?”
Quá mất mặt.
Vừa rồi bọn họ chỉ nói những chuyện đó trước mặt Cao Trí Tường, anh ta đã cảm thấy nhục nhã vô cùng. Bây giờ bà Hạ còn kéo mọi người ra ngoài nói ngay trước mặt bao nhiêu người. Thấy đồng nghiệp kéo đến xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều, da đầu Hạ Mậu Thịnh tê dài, chỉ muốn chết quách đi cho xong.
“Loại vô lương tâm như hai người để về nhà nói chẳng có tác dụng gì hết.” Bà Hạ chế giễu: “Chẳng phải vợ anh nói cô ta thấy tủi thân sao? Nếu cô ta đã nói mình thấy ấm ức tủi thân thì chúng ta càng nói rõ ràng mọi chuyện, để mọi người bình phẩm, đánh giá, xem xem rốt cuộc có phải bà mẹ chồng này khiến cô ta phải thấy ấm ức không?”
Sắc mặt Chu Tư Nam rất khó coi: “Mẹ, không có gia đình nào là không có chút vấn đề lục đục. Chuyện trong gia đình từ trước đến nay mỗi người đều có cái lý của mình. Mọi người đều rất bận rộn, không có thời gian nghe chúng ta kể lể nhiều đâu ạ. Mẹ đừng ở đây làm lãng phí thời gian của mọi người nữa, mau theo con về nhà đi ạ.”
Cô ta không ngờ một bà lão vẫn luôn an phận thủ thường ở Đại Lương Sơn, cô ta và Hạ Mậu Thịnh kết hôn năm sáu năm cũng chưa một lần bà đến Dạ Đô nay lại đột nhiên chạy đến đây, còn chỉnh cô ta một trận như vậy.
Làm sao bà lại dám làm thế cơ chứ?
Bà không sợ con trai mình mất mặt ư?
Bà không sợ hủy hoại tiền đồ của con trai mình ư?
Có phải bà bị điên rồi không?
“Mỗi gia đình đều có những vấn đề lục đục là vì giống như cô nói đấy, mỗi người đều có cái lý của mình, nhưng cô có không?” Bà Hạ khinh bỉ nhìn Chu Tư Nam, chất vấn cô ta: “Cô và Hạ Mậu Thịnh kết hôn năm sáu năm, trước khi cô lấy nó tôi mới chỉ gặp cô một lần. Sau khi hai người kết hôn, đây là lần đầu tiên tôi gặp cô, cô sinh hai đứa con, tôi còn chưa được gặp chúng nó lấy một lần. Cô nói xem cô có lý ở chỗ nào, cô nói tôi nghe xem?”
Nhân viên ở viện nghiên cứu rất đông. Lúc này bọn họ đã có hơn chục người tụ tập ở đây xem náo nhiệt. Người đến trước giải thích đầu đuôi câu chuyện cho người đến sau nghe, mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Mậu Thịnh và Chu Tư Nam, chỉ trỏ bàn tán.
Chu Tư Nam cảm thấy vô cùng nhục nhã, cô ta lạnh mặt nói: “Con và anh Thịnh kết hôn chưa được bao lâu con đã mang thai rồi. Đại Lương Sơn xa xôi như thế, đường đi gập ghềnh khó khăn, làm sao con đến đó được? Không phải con không muốn đi mà con muốn đợi con con lớn hơn một chút sẽ đưa nó đến thăm mẹ. Nhưng ngay sau đó con lại mang thai đứa thứ hai, con gả cho anh Thịnh sáu năm, mang thai hai lần hạ sinh hai lần, sức khỏe của cả hai đứa đều không tốt, còn thường đưa chúng đến bệnh viện khám, làm sao con có thời gian lên núi thăm mẹ được?”
“Cô không đi được, Hạ Mậu Thịnh thì sao?” Bà Hạ chất vấn cô ta: “Hạ Mậu Thịnh kết hôn với cô sáu năm, chỉ quay về thăm tôi một lần, mà lần đó còn là do tôi ép nó về đưa Tiểu Tự đến Dạ Đô đi học nên nó mới không thể không về. Cô mang thai, cô sinh con, cô không thể lên núi, Hạ Mậu Thịnh cũng không thể ư?”
“Công việc của anh Thịnh rất bận rộn.” Chu Tư Nam nói: “Anh Thịnh vừa gia nhập đội dự án là sẽ ở đó một tháng, một mình con ở nhà chăm hai đứa con thơ ốm yếu khó nhọc thế nào mẹ có biết không?”
Cô ta đỏ mắt nói: “Mẹ, con không biết con có chỗ nào không tốt để mẹ phải đến đây làm ầm ĩ lên. Nhưng con xin mẹ, mẹ theo con về nhà được không? Chỗ này là đơn vị của anh Thịnh, không phải là ủy ban phường, mẹ làm ầm làm ĩ ở đây sẽ ảnh hưởng không tốt đến anh Thịnh. Có vấn đề gì chúng ta về nhà nói được không mẹ?”
“Cô đúng là biết đóng giả làm người tốt nhỉ?” Bà Hạ cười khẩy, mỉa mai: “Tôi đã hỏi thăm rồi, có lúc Hạ Mậu Thịnh phải tham gia đội dự án, vừa vào là phải ở một tháng không được nghỉ. Nhưng đơn vị của nó có quy định, vào đội dự án năm tháng sẽ có bốn mươi năm mươi ngày nghỉ phép. Bốn mươi năm mươi ngày đó nó không thể quay về thăm người mẹ già sắp chết của nó, đứa con trai mới sinh ra chưa được bao lâu đã mất mẹ của nó?”
Bà Hạ kéo Hạ Lăng Tự từ sau lưng lên, xoa nhẹ đầu cậu bé, giọng đầy vẻ xót xa: “Đứa cháu nội đáng thương của tôi, vừa sinh ra chưa được bao lâu đã mất mẹ, người bố tàn nhẫn của nó lấy vợ mới liền không cần nó nữa, bỏ mặt nó ở Đại Lương Sơn năm năm liền. Năm năm đó, Hạ Mậu Thịnh không thèm quay về thăm con trai lấy một lần.”
Mọi người xung quanh nhìn một già một trẻ, rồi lại nhìn Chu Tư Nam và Hạ Mậu Thịnh, trong mắt họ đều hiện lên vẻ không thể tin được. .
Ngôn Tình HàiDanh tiếng của Hạ Mậu Thịnh ở viện nghiên cứu luôn rất tốt.
Anh ta phó viện trưởng trẻ tuổi nhất ở đây, cũng là người đàn ông đẹp trai nhất trong viện nghiên cứu, nho nhã ôn hòa, phong độ ngời ngời, cả người đều toát lên khí chất của người có học thức, rất được người khác yêu thích.
Chính vì anh ta có danh tiếng tốt ở viện nghiên cứu nên mọi người đứng xem náo nhiệt ở xung quanh đây mới không thể tin được.
Nhìn thế nào thì trông phó viện trưởng Hạ cũng là một người đàn ông tốt lương thiện, có nghĩa khí, hiểu thảo và có trách nhiệm. Ai có thể ngờ anh ta lại bỏ mặc người mẹ già sức khỏe không tốt và đứa con trai mới sinh ra không lâu đã mất mẹ ở Đại Lương Sơn năm năm liền, trong khoảng thời gian đó không thèm quay về thăm họ lấy một lần?
Thật quá đáng!
Quá không có lương tâm!
Ánh mắt của những người đứng xung quanh nhìn Chu Tư Nam và Hạ Mậu Thịnh dần trở nên không mấy thiện cảm.
Ánh mắt của mọi người khiến Hạ Mậu Thịnh cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Anh ta thật sự không phải cố ý không quay về thăm mẹ và con trai, chỉ là mỗi lần muốn về lại có chuyện này chuyện kia khiến anh ta phải trì hoãn.
Anh ta thật sự muốn quay về, chỉ là lần nào cũng không về được.
Nhưng dù anh ta có nói ra lý do cũng chẳng có tác dụng gì hết.
Nói ra cũng sẽ chỉ khiến mọi người nghĩ anh ta đang ngụy biện.
Sẽ không có ai đồng tình với anh ta, điều đó sẽ chỉ càng khiến người ta khinh thường anh ta thêm thôi.
Chu Tư Nam không ngờ bạ Hạ lại có thể không chừa lại một chút mặt mũi nào cho Hạ Mậu Thịnh, nói hết mọi chuyện ra ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Chắc chắn là bà bị điên rồi.
Nếu không thì sao bà có thể chạy đến đơn vị của con trai mà hủy hoại thanh danh của con trai mình như vậy?
Hạ Mậu Thịnh là con trai ruột do bà ấy sinh ra, không phải là kẻ thù của bà, sao bà có thể làm như vậy chứ?
Chu Tư Nam tức đến run lên, lên tiếng biện giải thay cho Hạ Mậu Thịnh: “Mẹ, mẹ hiểu nhầm anh Thịnh rồi. Không phải anh Thịnh không muốn quay về thăm mẹ, chỉ là mỗi lần anh ấy muốn về thì trùng hợp thế nào lại có chuyện gì đó xảy ra. Không phải con bị ốm thì cũng là bọn trẻ bị ốm. Anh ấy vào tổ dự án sẽ phải ở lại đó mấy tháng liền, khó khăn lắm mới được nghỉ, bọn trẻ bị bệnh anh ấy còn phải đưa bọn trẻ đến bệnh viện rồi chăm sóc cho chúng. Nếu anh ấy bỏ mặc để con một mình chăm sóc bọn trẻ thì quá đáng quá. Vì thế nên anh ấy mới không về thăm mẹ được. Mẹ, con biết chuyện này là do bọn con không tốt, nhưng cũng xin mẹ hiểu cho chúng con. Hai đứa chúng con nuôi hai đứa trẻ, sức khỏe của Thần Thần và Lộ Lộ không tốt, bọn con cũng thật sự rất vất vả, không phải bọn con cố tình không hiếu thảo với mẹ đâu.”