Cố Thời Mộ lướt nhìn Bách Lí Tuỳ Băng một cái rồi quay người lên lầu.
Bách Lí Tuỳ Băng: “…”
Không quan tâm tới anh ta thế là thế nào?
Chẳng lẽ anh ta không xứng làm tình địch Cố Thời Mộ ư?
“Này,” Anh ta hét vào bóng lưng Cố Thời Mộ: “Tôi cũng muốn về quê tên đấy với Khê Khê.”
Cố Thời Mộ không dừng bước, cũng không quay đầu lại: “Tuỳ.”
Bách Lí Tuỳ Băng: “…”
Không có cảm giác thành tựu gì hết!
Tức chết đi được!
Cố Thời Mộ cũng lười quan tâm tên đầu óc hâm dở này, về phòng ngủ với Đường Dạ Khê.
Ở trong phòng ngủ, Đường Tiểu Thứ ngồi xổm trên đất, lật tung cả căn phòng lên.
Đường Dạ Khê đi qua, gõ một cái lên cái đầu nhỏ: “Tiểu Thứ, con làm gì đó?”
“Dọn hành lí!” Đường Tiểu Thứ nói: “Không phải ngày mai phải tiễn anh Lăng Tự về nhà sao? Con phải dọn hành lí xong đã!”
Đường Dạ Khê nhìn đồ đạc rơi vãi khắp nơi, bất lực nói: “Con có chắc là dọn chứ không phải bày cho bừa thêm không?”
“Không mà.” Đường Tiểu Thứ cười híp mắt, nghiêng đầu, ngây thơ nói: “Con đang dọn thì đột nhiên phát hiện con có nhiều đồ quá, mới lấy ra nhìn một chút, vậy nên mới lộn xộn, đợt một lát con cất vào thì không lộn xộn nữa.”
Đường Dạ Khê bất lực lắc đầu: “Thế con muốn đem gì? Con nói mẹ biết rồi mẹ dọn sắp xếp cho con.”
“Con muốn mang quần áo, Tiểu Ha, còn có đồ ăn!” Đường Tiểu Thứ chỉ vào từng thứ một.
Đường Dạ Khê: “…”
Tiểu Ha là một chú chó bông có bề ngoài là husky, con trai cô tối nào ngủ cũng ôm, đi đâu cũng mang theo.
Đường Tiểu Sơ ngồi bên cửa sổ nhìn Đường Tiểu Thứ rồi chê bai: “Trẻ con.”
Đường Tiểu Thứ chu môi: “Tiểu Thứ không có ấu trĩ, Tiểu Thứ chỉ là…hoài cổ!”
Đường Dạ Khê cười phụt một tiếng, vò vò cái đầu nhỏ của cậu, đẩy chiếc vali nhỏ sang: “Con muốn đem gì thì bỏ vào đây, những thứ khác mẹ lấy giúp con sau.”
“Vâng, cảm ơn mẹ.” Đường Tiểu Thứ rướn người sang, áp đôi môi mềm của mình lên mặt mẹ.
Tim Đường Dạ Khê như tan chảy.
Sao con trai cô lại đáng yêu thế?
Cố Thời Mộ nhìn hai mẹ con Đường Dạ Khê thân mật, trong đầu bỗng hiện lên cảnh lần đầu anh tiếp xúc gần gũi với cô.
Cảm giác… khó mà quên được.
Vì chuyện lúc nhỏ mà anh rất ghét việc nam nữ, nằm mơ anh cũng không nghĩ đến việc sẽ có ngày anh đam mê chuyện này.
Cảm giác này… cũng không tệ.
Ít nhất nó nói lên rằng anh là một người đàn ông bình thường.
Anh nhếch khoé miệng, nói với Đường Dạ Khê: “Khê Khê, em qua đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Ồ, được thôi.” Đường Dạ Khê ừ một tiếng, đứng dậy, đi theo anh vào phòng kế bên.
Đóng cửa lại, Cố Thời Mộ không vòng vo: “Chúng ta làm hôn lễ đi.”
“Hả?” Đường Dạ Khê ngơ ngác.
Cố Thời Mộ nói: “Con trai Cao Thanh Kỳ có thể mắng Tiểu Sơ, Tiểu Thứ là vì Cao Thanh Kỳ nghĩ hai đứa nó là con riêng của anh, chúng ta làm hôn lễ đi, cho mọi người đều biết, họ cũng sẽ biết em là vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, hai đứa trẻ là con của chúng ta, sau này chúng sẽ không bị mắng chửi vô cớ nữa.”
Đường Dạ Khê nhìn anh, nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp.
Đề nghị này đương nhiên cô sẽ chấp nhận.
Chỉ cần là có lợi cho con trai cô, muốn cô làm gì cũng được.
Nhưng… Cố Thời Mộ không để tâm sao?
Hôn lễ không giống với giấy kết hôn.
Muốn lấy giấy kết hôn chỉ cần bỏ ít thời gian, mấy đồng lẻ là có thể nhận giấy rồi.
Nhưng để làm một hôn lễ lớn, cần rất nhiều thời gian, tinh lực và tiền bạc.
Đặc biệt là giống nhà họ Cố thế này.
Nếu để người khác biết được mục đích cử hành hôn lễ của Cố Thời Mộ, cô là vợ anh cưới hỏi đàng hoàng, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là con hợp pháp của anh, vậy anh phải chi rất nhiều tiền để làm một cái hôn lễ phù hợp với địa vị nhà họ Cố.
Nếu không người khác sẽ vì hôn lễ quá đơn giản mà suy đoán Cố Thời Mộ và nhà họ Cố không coi trọng cô.
Vậy thì hôn lễ cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu Cố Thời Mộ muốn để người khác cảm thấy anh và nhà họ Cố rất coi trọng cô thì phải đập rất nhiều tiền vào, làm một hôn lễ thật lớn… đáng không?
Cố Thời Mộ thấy cô ngây ra, không đốc thúc: “Em suy nghĩ kĩ đi, suy nghĩ kĩ rồi trả lời anh sau.”
Đường Dạ Khê sợ anh hiểu nhầm, vội nói: “Đương nhiên là em đồng ý rồi, vì Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, em chịu làm mọi thứ, chỉ là… như vậy quá không công bằng với anh, làm một hôn lễ mà lại phải chi quá nhiều tiền.”
“Anh không cảm thấy bất công.” Cố Thời Mộ nói: “Em là vợ anh, hai đứa nhỏ là con anh, là chồng em cũng là cha của các con, cho em và con danh phận và sĩ diện là chuyện anh nên làm.”
Đường Dạ Khê do dự: “Vậy… vợ anh sau này… không để ý chứ?”
Cố Thời Mộ cười: “Khê Khê, nếu em không thay đổi, mãi lương thiện tốt đẹp như bây giờ thì vợ anh sẽ chỉ mãi là em, không có người nào khác nữa.”
Đường Dạ Khê: “…”
Chuyện sau này, ai biết được?
Cô biết, Cố Thời Mộ bây giờ đang nói thật lòng, nhưng không ai có thể bảo đảm sau này anh có gặp được người con gái khác khiến anh xiêu lòng?
Chuyện tình yêu thế này rất kì lạ.
Nói không chừng sau này khi anh gặp được người khiến anh yêu từ ánh nhìn đầu tiên hoặc một cô gái bên anh lâu ngày nảy sinh tình cảm thì sao.
Đến lúc đó anh có hối hận vì quyết định hôm nay không?
“Em không cần suy nghĩ nhiều quá, anh biết anh đang làm gì.” Cố Thời Mộ nói: “Em chỉ cần không sợ việc làm hôn lễ với anh thì chuyện tổ chức buổi lễ cứ giao cho anh, em chỉ cần chuẩn bị làm một cô dâu thật xinh đẹp là được, anh tin rằng chúng ta có một hôn lễ lộng lẫy như thế thì Tiểu Sơ và Tiểu Thứ sẽ rất vui.”
Đường Dạ Khê rung động.
Cô biết các con cô tuy không nói nhưng vẫn luôn rất không cảm thấy an toàn, sợ cô và Cố Thời Mộ sẽ chia tay.
Nếu họ có thể làm một hôn lễ lớn, con họ sẽ an tâm nhiều hơn.
Nghĩ đến nụ cười hạnh phúc vui mừng của hai đứa trẻ, Đường Dạ Khê không thoát khỏi sự quyến rũ này, gật đầu nói: “Em bằng lòng… chúng ta có thể để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ làm hoa đồng cho chúng ta, chúng nó sẽ vui lắm!”
“Ý hay đó.” Cố Thời Mộ đáp: “Thế quyết định vậy đi, chuyện hôn lễ anh sẽ bảo bộ phận kế hoạch của công ty đi chuẩn bị, chúng ta đưa Hạ Lăng Tự về quê trước, sau khi về lại chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới.”
Đường Dạ Khê: “Được….”
Lại còn chụp ảnh cưới!
Nghĩ đến ảnh cưới của cô và Cố Thời Mộ được treo trên tường, hai đứa con ngẩng đầu lên là có thể thấy rõ, cô bỗng hơi kích động.
Tiểu Sơ và Tiểu Thứ chắc chắn sẽ rất vui.
Hai người thoả thuận xong thì về lại phòng ngủ.
Nghe tiếng mở cửa, hai đứa trẻ cùng nhìn về phía họ.
Rõ ràng chỉ là con nít vài tuổi, nhưng trong mắt chúng lại có sự thấp thỏm bất an.
Nhìn thấy hai người cười niềm nở, không giống đã cãi nhau, hai đứa trẻ thở phào.
Đường Tiểu Sơ tiếp tục đọc sách, Đường Tiểu Thứ lại dọn đồ.
Nhìn cảnh này, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê lại càng cảm thấy chắc chắn hơn về việc làm hôn lễ.
Mặc cho cử hành hôn lễ chỉ có thể an ủi hai đứa trẻ thêm một chút, họ cũng chịu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT