Anh ta nhắm mắt lại, một lát sau, anh ta lại mở mắt ra, cảm xúc thất vọng, đau lòng, phẫn nộ cuộn trào mãnh liệt trong mắt đã được che giấu ổn thỏa.
Anh ta bình tĩnh nhìn Đường Cẩm Y nói: “Tôi sai rồi...”
“Anh cả!” Vẻ mặt bình tĩnh của anh ta khiến Đường Cẩm Y cực kỳ sợ hãi, cô ta không nhịn được bật khóc thành tiếng: “Anh cả, anh hãy tin em, những gì bọn họ nói đều là giả, em là bị hãm hại, em chẳng làm gì cả...”
“Cô không thừa nhận cũng không sao.” Đường Cẩm Tiêu bình tĩnh nói: “Cho dù cô không thừa nhận, thì tôi cũng đã biết ai mới là người nói sự thật... Tôi sai rồi, là bố và em trai mới là người đúng. Trong người cô đang chảy dòng máu của Hình Bội Trân, so với gien của nhà họ Đường, rất rõ ràng gien của Hình Bội Trân đã ảnh hưởng cô nhiều hơn.”
“Không! Không!” Đường Cẩm Y điên cuồng lắc đầu: “Anh cả, em là lớn lên ở nhà họ Đường, là con gái của bố, em gái của anh, em họ Đường, em là người nhà họ Đường.
“Sau này cô sẽ không còn nữa...” Đường Cẩm Tiêu nói: “Tôi sẽ sai người đi sửa lại hộ tịch thay cô, cô càng giống ông ngoại và mẹ cô hơn... Hung tàn, ác độc, tham lam... Cô đừng tên là Đường Cẩm Y nữa, mà phải là Hình Cẩm Y. Ông ngoại cô chỉ có một đứa cháu gái là cô, nên cô hãy đổi thành họ của ông ngoại cô, thay nhà họ Hình các cô nối dõi tông đường, tôi nghĩ chắc ông ngoại cô sẽ cực kỳ vui mừng.”
“Không... Không...” Đường Cẩm Y định đứng dậy cầu xin, nhưng vết thương ở phần bụng lại đau đến mức khiến cô ta động đậy, cô ta sợ hãi lại tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chã nói: “Anh cả, cầu xin anh. Anh đừng đối xử với em như thế, em chỉ có mình anh thôi. Nếu ngay cả anh cũng đối xử với em như thế, vậy thì em sẽ sống không bằng chết... Em không muốn mang họ của ông ngoại, em là con gái của bố, là em gái của anh, em là người nhà họ Đường, nên em phải mang họ Đường.”
Nếu cô ta không đổi họ thì cô ta vẫn là người nhà họ Đường.
Còn nếu cô ta đổi họ, rồi bị ba người quyền lực nhất nhà họ Đường ghét bỏ, vậy thì cuộc đời này của cô ta sẽ tiêu tan.
Nhất là khi đổi họ là chuyện công khai ra bên ngoài.
Sau này để người khác biết cô ta tên là Hình Cẩm Y, chắc chắn sẽ hỏi tại sao. Mấy người đê tiện thích hóng hớt đó nhất định sẽ thêm mắm thêm muối chuyện cô ta bị bố, anh cả và anh hai ghét bỏ, rồi bị đuổi ra khỏi nhà.
Đến lúc đó, cô ta chính là trò cười, chắc chắn người ghét cô ta lúc trước sẽ khinh bỉ rồi cười nhạo cô ta.
Làm sao cô ta sống nổi nửa đời còn lại?
“Cô đừng nói gì cả, một khi tôi đã đưa ra quyết định thì không ai có thể thay đổi được, không những thế...” Đường Cẩm Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta: “Bố nói đúng, nhà họ Đường chỉ có nghĩa vụ nuôi nấng cô mười tám năm. Cô đã sớm trưởng thành rồi, nhà họ Đường đã tận tình tận nghĩa với cô rồi, nên sau này cô phải tự nuôi sống bản thân. Tôi sẽ không lấy lại tiền mặt mà tôi đã cho cô, nên cô hãy giữ lấy mà tiêu, nhưng còn nhà thì cô không thể ở tiếp được nữa, tôi sẽ sai người dọn đồ của cô tới bệnh viện, đợi sau khi cô xuất viện, cô hãy tự đi tìm nhà ở. Kể từ hôm nay, Đường Cẩm Tiêu tôi sẽ không có đứa em gái như cô, sau này cô đừng tới tìm tôi nữa, tôi sẽ căn dặn bên dưới, để họ ngăn cản, không cho cô có cơ hội gặp mặt tôi.”
Là một người anh, anh ta đã cố gắng làm đến mức tốt nhất rồi.
Còn Đường Cẩm Y là em gái anh ta, nhưng lại lợi dụng tiền bạc, quyền lực mà anh ta cho để làm điều xằng bậy, chà đạp lòng lương thiện và thương yêu của anh ta.
Là người thừa kế đầu tiên của chính thất nhà họ Đường, mặc dù anh ta lương thiện, nhưng lòng lương thiện của anh ta cũng có giới hạn.
Thương trường xảo quyệt, nếu anh ta thật sự là người hiền lành, để mặc người khác đòi hỏi thì làm sao anh ta có thể giữ nổi sản nghiệp của nhà họ Đường?
Nếu anh ta thật sự là người hiền lành đến mức không có giới hạn, thì bố anh ta đã sớm thất vọng với anh ta rồi, cũng không để anh ta làm tổng giám đốc tập đoàn Đường thị.
Người quen biết anh ta đều nói anh là công tử dịu dàng đoan chính, lương thiện chính trực. Có lẽ Đường Cẩm Y cảm thấy anh ta sẽ mềm lòng, mặc kệ cô ta giày vò thế nào, anh ta cũng không nhẫn tâm bỏ mặc cô ta.
Nhưng cô ta sai rồi.
Đối với người thân, bạn bè, có lẽ anh ta sẽ mềm lòng, nhưng đối với những người làm điều phi pháp, tâm tư không ngay thẳng thì lòng dạ của anh ta còn cứng hơn cả nham thạch.
“Không, anh không thể làm thế.” Đường Cẩm Y khóc lớn: “Em cũng là con gái của bố, lẽ ra em cũng phải có một phần tài sản của nhà họ Đường. Dựa vào cái gì mà anh và anh hai đều được ở nhà họ Đường, để bố nuôi nấng, chỉ có mình em là bị đuổi ra ngoài? Mọi người không được làm như thế?”
“Nhưng tôi thì được.” Đường Cẩm Tiêu hờ hững nói: “Tôi đã đưa ra quyết định rồi, nếu cô cảm thấy bất công thì có thể kiện tôi ra tòa.”
Đường Cẩm Y sắp suy sụp rồi.
Cô ta kiện anh ta ra tòa ư?
Sao cô ta dám chứ?
Nếu cô ta dám kiện người nhà họ Đường ra tòa thì cô ta sẽ bị người nhà họ Đường căm ghét, rồi chuyện cô ta bị đuổi ra khỏi nhà sẽ càng khiến dư luận xôn xao, càng có nhiều người biết đến hơn.
Hơn nữa, nếu tin tức Đường Cẩm Tiêu cắt đứt quan hệ với cô ta không làm ầm lên, thì trong mắt người không biết, cô ta vẫn là cô chủ nhà họ Đường, cô ta vẫn có thể bảo vệ tôn nghiêm cơ bản nhất. Nhưng nếu cô ta ra tòa với người nhà họ Đường, thì người khác đều biết cô ta đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Đường, vậy thì trong mắt người khác, cô ta sẽ không còn là cô chủ nhà họ Đường nữa, mà là chó nhà có tang.
Cô ta sẽ không còn chỗ nào để dựa dẫm nữa.
Cô ta sợ mình sẽ chết.
Cô ta không muốn làm chó nhà có tang.
Cô ta biết sai rồi.
Cô ta khóc lóc cầu xin: “Anh cả, em biết sai rồi, sau này em sẽ không dám nữa. Anh cả, anh hãy tha thứ cho em đi, em là em gái ruột của anh mà, anh cả...”
Nếu không phải cô ta thật sự đau đến mức không thể động đậy, chắc chắn cô ta sẽ quỳ xuống cầu xin Đường Cẩm Tiêu tha thứ cho cô ta.
Đường Cẩm Tiêu hờ hững nhìn cô ta: “Tôi đã nộp đủ tiền viện phí và tiền chữa bệnh cho cô rồi, còn con đường sau này cô hãy tự bước đi đi.”
Đường Cẩm Tiêu đã làm hết những chuyện mình nên làm rồi, nhưng Đường Cẩm Y lại không biết quý trọng.
Cô ta hại Trần Minh Bạn ra như vậy, khiến anh ta cũng trở thành kẻ ác nối giáo cho giặc, lần này anh ta sẽ không tha thứ cho cô ta.
“Cô hãy tự thu xếp ổn thỏa đi!” Cuối cùng anh ta để lại một câu rồi xoay người đi ra bên ngoài.
“Anh cả, đừng mà, anh hãy quay lại đi, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi, sau này em sẽ không dám nữa, sau này em sẽ nghe theo anh cả hết, em xin thề, anh cả...” Đường Cẩm Y điên cuồng khóc lóc, chỉ hận vết thương trên người quá đau đớn, không thể nào đuổi theo Đường Cẩm Tiêu để quỳ xuống, ôm chân anh ta cầu xin được.
Cô ta không thể nào chấp nhận cục diện cô ta đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhà họ Đường.
Anh ta đã trả đủ tiền viện phí và tiền chữa bệnh cho cô ta, sau đó thì sao?
Anh ta chẳng cho cô ta thứ gì nữa ư?
Rồi sau khi xuất viện cô ta phải sống thế nào?
Cô ta thật sự phải đi làm công kiếm tiền để nuôi sống bản thân ư?
Nhưng từ nhỏ cô ta đã được cơm dâng tận miệng, áo tới tận tay rồi, mỗi ngày đều được người khác hầu hạ, nên không biết làm gì cả, ngay cả nấu cơm giặt đồ cũng không biết, càng chưa từng làm bất kỳ công việc gì. Cô ta có thể tìm được công việc gì chứ?
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng ùn ùn kéo tới nhấn chìm cô ta, cô ta đã hối hận đến xanh ruột rồi.
Sớm biết... sớm biết thế này cô ta đã không uy hiếp Trần Minh Bạn.
Tên tiện nhân đó!
Rõ ràng cô ta chụp ảnh khỏa thân và quay video của Trần Minh Bạn là để thuần phục anh ta nghe lời giống như con chó, ai ngờ vào thời khắc mấu chốt, anh ta lại cắn ngược cô ta một phát.
Trần Minh Bạn quá điển trai, từ lần đầu tiên nhìn thấy Trần Minh Bạn, cô ta đã thích anh ta rồi.
Kể từ khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, cô ta không còn tham dự các buổi vũ hội, yến tiệc, tiệc rượu giống như lúc trước nữa, nên có một người đàn ông điển trai tươi ngon ở bên cạnh cô ta, có thể giúp cô ta giải sầu.
Cô ta cho rằng mình đã che giấu rất giỏi, nên anh cả của cô ta sẽ không biết, ai ngờ chuyện này lại bị bại lộ, cô ta cũng không ngờ Đường Cẩm Tiêu biết chuyện của Trần Minh Bạn lại tức giận rồi cắt đứt quan hệ với cô ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT