“Tiểu Thứ nói rất đúng.” Cố Thời Mộ khen ngợi và cười xoà, xoa đầu con trai mình, nhìn chúng thế nào cũng thấy yêu thích.

Đường Dạ Khê: “...”

Đúng chỗ nào?

Cô không thông minh bằng anh, hay cô là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới?

Ôi…

Sao cô lại là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới được chứ?

Cô không nên nghĩ như vậy.

Cô không muốn tiếp tục chủ đề này nên đã cắt ngang: “Được rồi, chúng ta cơm trước đi rồi còn gặp anh Quyền nữa.”

Dù sao thì cô cũng không qua lại với Đường Cẩm Quyền, anh ta đã đợi mấy tiếng rồi, đợi thêm hai mươi phút cũng không sao.

Bữa sáng rất ngon, hai đứa nhỏ ăn rất ngon lành.

Trước kia Đường Tiểu Thứ rất kén ăn, nhưng kể từ khi sống với Cố Thời Mộ, dường như cậu bé không còn kén ăn nữa, bởi vì trên bàn có rất nhiều đồ ăn và tất cả đều là món cậu bé yêu thích. Cậu bé ăn rất ít, mỗi thứ ăn một hoặc hai miếng đã no, loại nào cũng nếm thử, mỗi thứ chỉ ăn một miếng, còn Tiểu Sơ thì cái gì cũng ăn.

Những thứ khác thì không nói nhưng chỉ mỗi chuyện quan tâm đến bọn trẻ này, Cố Thời Mộ cẩn thận chu đáo không chê vào đâu được, Đường Dạ Khê rất cảm kích anh.

Sau khi cho hai đứa trẻ ăn xong, Đường Dạ Khê phải tiếp Đường Cẩm Quyền nên không thể đưa bọn trẻ đến trường, Cố Thời Mộ đã tự mình đảm nhận công việc lặt vặt này.

Sau khi chung sống với nhau, Đường Dạ Khê phát hiện ra rằng người điều hành tập đoàn Cố thị này hay ở nhà. Sáng sớm anh cùng cô thức dậy, cùng ăn sáng rồi cùng cô đưa bọn trẻ đi học, giữ trưa không về mà dùng bữa ở công ty, buổi chiều tan làm rất đúng giờ để về nhà bầu bạn với con chứ không đi xã giao.

Đường Dạ Khê rất ngạc nhiên không biết với thái độ làm việc như thế này thì sao tập đoàn Cố thị lại kiếm được nhiều tiền đến thế, tò mò hỏi anh, người như anh không nói đến việc ngày ngày xã giao nhưng ít nhất cũng phải đi xã giao một lần chứ?

Trong lĩnh vực kinh doanh không thể tránh được việc giao lưu qua lại, đặc biệt một tập đoàn tài chính lớn như tập đoàn Cố thị lại càng không thể tránh được chuyện phải đi giao lưu.

Cố Thời Mộ hờ hững trả lời, đương nhiên tập đoàn Cố thị cũng có giao lưu qua lẫn nhau với các đối tác khác, nhưng anh đã có vũ khí lợi hại đi giao lưu thay, đó là Cố Lạc Bạch.

Chỉ cần là những người biết rõ về anh đều biết rằng hai anh em họ có mối quan hệ rất tốt, Cố Lạc Bạch có thể đại diện toàn quyền cho anh, cho nên về chuyện xã giao đều do Cố Lạc Bạch thay anh tham gia.

Anh không thích xã giao, còn Cố Lạc Bạch lại thích xã giao nên hai anh em vừa vặn bù trừ cho nhau.

Đường Dạ Khê: “...”

Cô luôn cảm thấy sự bù trừ này không đúng nhưng lại không thể nói không đúng ở đâu… Thật ra cô cảm thấy, đây không phải là bù trừ mà bóc lột thì có.

Nói tóm lại cuộc sống của Cố Thời Mộ không hề giống với cuộc sống của một chủ tịch mới hơn hai mươi tuổi hào hoa phong nhã mà rất giống với một cán bộ kỳ cựu làm tuần tự từng bước vậy.

Hai đứa nhỏ rất thích kiểu bố thế này, cũng rất thích cuộc sống như hiện tại được bố mẹ cùng nhau đưa họ đi học, buổi tối về đến nhà lại có bố mẹ bầu bạn.

Nụ cười trên môi của cậu con trai thứ ngày càng nhiều, mối quan hệ giữa cậu con trai cả và Cố Thời Mộ thì ngày càng thân thiết hơn.

Mọi thứ đều rất hoàn hảo.

Cô cũng sẽ cố gắng hết sức để chăm lo cho cuộc sống hiện tại, khiến Cố Thời Mộ hài lòng về cô và kéo dài cuộc hôn nhân này lâu nhất có thể.

Sau khi Cố Thời Mộ đưa bọn trẻ đi, cô bảo quản gia mời Đường Cẩm Quyền vào.

Trước đây ngôi nhà này có tên là Tinh Viên, có hai cổng, một cổng quay về hướng đông và một cổng quay về hướng nam.

Cổng phía đông gần trường học của bọn trẻ hơn nên cô và Cố Thời Mộ luôn đi qua cổng phía đông để đưa bọn trẻ đến trường.

Nhưng Đường Cẩm Quyền không biết điều này, anh ta đang đợi ngoài cổng phía nam.

Phải khó khăn lắm mới đợi được Đường Dạ Khê gặp mặt nên trong lòng anh ta đã tràn đầy tức giận.

Nhưng anh ta không dám nổi giận.

Đường Dạ Khê của ngày hôm nay đã không còn là Đường Dạ Khê sống nhờ trong đại gia đình nhà họ Đường nữa.

Hôm nay anh ta đến đây là để cầu xin người ta chứ không phải đến để gây chuyện.

Sau khi ngồi vào chỗ, người giúp việc bưng trà lên, Đường Dạ Khê nói vài câu khách sáo tỏ vẻ áy náy.

Nhưng miệng thì nói áy náy nhưng trong lòng lại chẳng thấy gì cả.

Đương nhiên Đường Cẩm Quyền biết rõ điều này, nhưng anh ta không còn tâm trí để so đo với Đường Dạ Khê mà chỉ có thể gượng cười: “Đều là anh em với nhau, nói những lời này làm gì chứ? Là anh tự mò đến đây mà không báo trước nên chờ lâu một lát cũng phải.”

“Nói cũng đúng.” Đường Dạ Khê mỉm cười: “Sau này anh Quyền muốn gặp em thì nhớ báo trước một tiếng, nếu không chờ ngoài cửa lâu như vậy sẽ lãng phí thời gian của anh lắm, mà trong lòng em cũng cảm thấy áy náy nữa.”

Ngọn lửa giận trong lòng Đường Cẩm Quyền ào ào tuôn ra, trong lòng anh ta nói sao tôi không hề thấy cô áy náy chút nào vậy?

Đương nhiên, những lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ anh ta không dám nói ra.

Anh ta vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt và vào chủ đề chính: “Khê Khê, anh đến đây là vì việc của mẹ anh…”

Đường Cẩm Quyền rất khó mà mở miệng với người ngoài về chuyện của mẹ mình, vì vậy anh ta chỉ nói vài câu qua loa, sau đó nói rõ mục đích anh ta đến đây: “Khê Khê, anh muốn gặp mặt Hứa Liên Kiều để nói chuyện nên nhờ em giới thiệu giúp, em thấy được không?”

“Đương nhiên.” Đường Dạ Khê cười đáp: “Em có thể giúp anh Quyền liên lạc nhưng Kiều Kiều có muốn gặp anh hay không thì phải xem ý tứ của cô ấy.”

Đường Cẩm Quyền gật đầu nói: “Đương nhiên là vậy, làm phiền Khê Khê rồi.”

Đường Dạ Khê cười nói với Đường Cẩm Quyền: “Anh Quyền chờ một lát ạ.”

Cô đứng dậy đi đến căn phòng bên cạnh, bấm điện thoại di động của Hứa Liên Kiều rồi nói với cô ấy về tình hình bên này: “Kiều Kiều, quan hệ giữa tôi và anh họ rất bình thường, nhiều lắm chỉ là quen sơ sơ thôi nên cô không cần phải bận tâm. Cô muốn gặp thì gặp, không muốn thì thôi, không cần miễn cưỡng.”

“Tôi gặp.” Hứa Liên Kiều cười mỉa mai: “Tại sao lại không gặp chứ?”

Án tử của bố mẹ và ông nội có người nhà họ Cố theo dõi nên tiến trình sẽ được báo cáo cho cô ấy trong thời gian sớm nhất.

Vì vậy, cô ấy biết chính xác vụ án đã tiến triển đến đâu, và cô ấy cũng có thể đoán được tại sao Đường Cẩm Quyền lại đến đây.

Là người nhà họ Đường có lỗi với cô ấy chứ không phải cô ấy có lỗi với nhà họ Đường. Hứa Liên Kiều rất muốn xem cậu chủ cả của chi thứ hai nhà họ Đường này có cùng một giuộc mới mẹ anh ta hay không, muốn nói gì với cô ấy.

Cho nên, tại sao lại không gặp chứ?

Vài phút sau, Hứa Liên Kiều bước vào phòng khách.

Nhìn thấy bóng dáng của cô gái đi vào, Đường Cẩm Quyền đang ngồi trên ghế sô pha đứng dậy, ngây người nhìn một lúc.

Dù sao thì anh ta cũng đã gặp một người mà anh ta không bao giờ nghĩ sẽ gặp ở đây.

Mùa đông năm ngoái, Đường Cẩm Quyền đi công tác tại Đông Thành, sau khi bàn bạc chuyện làm ăn với đối tác, khi xuống lầu chuẩn bị rời đi thì bất ngờ đối tác ngã xuống đất ngất xỉu.

Một đám người đều hoảng sợ, có người gọi cấp cứu, có người kêu tài xế lái xe lại đây, có người gọi có ai không đến cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play