Sau khi Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh nghe xong thì vô cùng tức giận.

Nhưng thái độ thừa nhận sai lầm của Ôn Huyền Truyệt tốt như vậy, bọn họ cũng không nỡ tức giận với anh ta, nên đổ hết mọi sự tức giận lên người Ôn An An.

Ngoài việc tức giận với Ôn An An, họ cũng lo lắng cho Đường Dạ Khê.

Đường Thủy Tinh chạm vào điện thoại: "Không biết Bách Lý Tùy Băng kia có làm gì Khê Khê hay không, tôi phải hỏi Khê Khê mới được!"

Mấy ngày nay nay bà bị cảm, sợ lây bệnh cho Đường Dạ Khê và hai đứa cháu nên mới gọi điện thoại cho Đường Dạ Khê nói gần đây hai người có việc bận, bảo Đường Dạ Khê và hai đứa nhỏ đừng đến chơi với họ.

Bà không ngờ rằng chỉ mới có mấy ngày không gặp con gái và cháu ngoại thôi mà Ôn An An lại làm ra chuyện như vậy.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Đường Thủy Tinh lo lắng hỏi: "Khê Khê, con không sao chứ?"

"Mẹ, con và bọn nhỏ đều không sao.” Đường Dạ Khê nghi ngờ hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Sao đột nhiên mẹ lại hỏi vậy?"

“Anh tư của con đã nói chuyện về Bách Lý Tùy Băng cho mẹ.” Đường Tinh nói: “Anh tư của con nói vì Ôn An An liên lạc với Bách Lý Tùy Băng nên Bách Lý Tùy Băng đã tìm con khắp nơi, cậu ta không làm gì con chứ?"

"Có xảy ra chút chuyện ạ.” Đường Dạ Khê nói: “Nhưng tất cả đều đã được giải quyết."

Đường Thủy Tinh căng thẳng hỏi: "Bách Lý Tùy Băng đã làm gì con? Con và bọn trẻ không sao chứ?"

Nếu như Đường Thủy Tinh không biết gì hết, Đường Dạ Khê có thể sẽ không nói cho bà biết để bà không lo lắng.

Nhưng bây giờ Đường Thủy Tinh đã hỏi thì cô cũng không muốn nói dối.

Bởi vì chuyện này là do Ôn An An gây ra, cô không cần bao che cho Ôn An An.

Cô kể ngắn gọn lại những gì đã xảy ra.

Toàn thân Đường Thủy Tinh khẽ chấn động khi nghe tin Tiểu Sơ và Tiểu Thứ bị Bách Lý Tùy Băng bắt cóc.

Bà ức giận đến phát run: “Sao cậu ta có thể làm như vậy với Tiểu Sơ và Tiểu Thứ chứ? Hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy! Bọn trẻ có sợ hãi không?"

"Không ạ.” Đường Dạ Khê nói: “Mẹ, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ không sao, mẹ không cần phải lo lắng về bọn nó, bố mẹ đã hết bận chưa? Nếu đã hết bận thì tối nay con đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ về nhà ăn cơm."

Chỉ cần nghe âm thanh là cô đã biết mẹ đang tức giận, cô đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ qua để mẹ tận mắt nhìn thấy, như vậy mẹ cô sẽ yên lòng.

"Bỏ đi, các con đừng tới đây.” Đường Thủy Tinh nói: “Mẹ và bôa còn phải đi ra ngoài làm một số việc, khi nào xong việc mẹ sẽ gọi điện thoại cho con, sau đó con đưa bọn nhỏ tới đây."

Hôm qua bà vẫn còn sốt, sức đề kháng của trẻ em kém, nếu để Tiểu Sơ và Tiểu Thứ bị cảm lạnh thì bà sẽ cảm thấy đau khổ và tự trách mình, tốt nhất là nên đề phòng.

"Được ạ." Đường Dạ Khê cũng không kiên trì, cô an ủi Đường Thủy Tinh: "Mẹ, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đều rất ổn, anh Tùy Băng cũng đã xin lỗi con, khi nào có cơ hội con sẽ giới thiệu anh Băng và anh Hàn cho bố mẹ, trước đó hai người họ đã giúp đỡ con rất nhiều, con rất biết ơn họ."

"Khê Khê, mẹ xin lỗi..." Mũi của Đường Thủy Tinh chua xót, bà che miệng lại, giọng nói nghẹn ngào: “Tất cả đều là lỗi của mẹ, là mẹ đã không bảo vệ con, nếu..."

Nếu con gái của bà không bị Đường Linh Lung bắt đi, cô sẽ không bao giờ biết người như Bách Lý Tùy Băng, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ sẽ không bao giờ bị bắt cóc.

Dù cuối cùng không gặp nguy hiểm gì nhưng khi con gái bà phát hiện ra Tiểu Sơ và Tiểu Thứ bị Bách Lý Tùy Băng bắt cóc, cô đã phải lo lắng và sợ hãi như thế nào chứ?

Bà cũng là một người mẹ, bà có thể hiểu được tâm trạng khi đó của Đường Dạ Khê.

“Không sao đâu mẹ, mọi chuyện đã qua rồi, con và bọn nhỏ đều không sao, mẹ đừng buồn.” Đường Dạ Khê ấm áp an ủi.

Hai mẹ con nói chuyện phiếm hơn nửa tiếng, Đường Thủy Tinh mới miễn cưỡng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, bà nhanh chóng hỏi số điện thoại di động của Tề Hân Nhiên rồi gọi cho bà ta.

Sau khi điện thoại được kết nối, Đường Thủy Tinh tự giới thiệu, Tề Hân Nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ, bà ta vừa định trao đổi vài câu thì đã nghe thấy Đường Thủy Tinh lạnh lùng nói: "Bà Thái, Thái An An bây giờ là con gái của bà, là mẹ của Thái An An thì bà nên có trách nhiệm giáo dục cô ta, đừng để cô ta hại người khác, nếu có lần sau tôi sẽ không bỏ qua cho bà đâu!"

Nói xong, bà liền cúp điện thoại, không đợi cho Tề Hân Nhiên kịp nói gì.

Tề Hân Nhiên vô cớ bị mắng nên vô cùng tức giận.

Nhưng nhà họ Ôn và nhà họ Đường đều không thể đắc tội, dù tức giận đến mấy cũng không dám gọi điện mắng chửi lại bọn họ.

Tất cả sự tức giận chỉ có thể dồn lên người Ôn An An.

“Người đâu!” Bà ta gọi vệ sĩ rồi ra lệnh: “Lập tức đi xem Ôn An An đang làm quái gì!"

Vệ sĩ của bà ta nhận lệnh rời đi, bà ta ở lại trong phòng khách ném đồ một cách tức giận.

Quả nhiên là có tiền có thế thì có thể bắt nạt người khác tùy ý!

Ôn An An được nhà họ Ôn nuôi dưỡng, nếu làm sai chuyện thì không phải là do nhà họ Ôn dạy dỗ không tốt sao?

Đường Thủy Tinh có tư cách gì mà gọi điện thoại đến uy hiếp bà ta?

Bà ta chỉ là mẹ kế của Ôn An An mà thôi, Ôn An An cũng không phải do bà ta sinh ra, Ôn An An ở bên ngoài làm gì thì có liên quan gì đến mẹ kế như bà ta chứ?

Nhưng bà ta không dám nói một lời với Đường Thủy Tinh.

Ai bảo Đường Linh Lung là vợ cũ của Thái Học Minh chứ?

Nhà họ Ôn đã tống Đường Linh Lung vào tù, cũng rất hận Thái Học Minh, nếu bà ta chọc giận Đường Thủy Tinh, lỡ đâu nhà họ Đường và nhà họ Ôn hợp lức để xử lý nhà họ Thái và gia đình bố mẹ bà ta thì sao?

Họ Thái và nhà bố mẹ bà ta hợp lại cũng không phải là đối thủ của nhà họ Ôn, huống chi còn thêm cả họ Đường.

Thực lực của mình không bằng những người khác, chỉ có thể nhẫn nhịn, không dám quát lại, chỉ có thể trốn ở nhà tức giận.

Càng nghĩ bà ta càng tức giận đến nỗi ném hết tách trà xuống đất.

Hiệu suất công việc của vệ sĩ không tồi, sau khi hỏi thăm mọi chuyện thì nhanh chóng trở lại.

Nghe vệ sĩ nói Ôn An An bị cậu chủ thứ hai của gia đình giàu có nhất Lương Thành ép nhảy xuống lầu hai của quán cà phê, mắt Tề Hân Nhiên đột nhiên tối sầm lại.

Lương Thành là một trong những thành phố phát triển hàng đầu Trung Quốc, chỉ với câu nói “người giàu nhất Lương Thành” cũng có thể bóp chết gia đình họ Thái và gia đình bố mẹ bà ta.

Bây giờ con trai thứ hai của gia đình giàu có nhất Lương Thành nhắm vào Ôn An An, nếu cậu ta điên lên, xử lý luôn cả nhà họ Thái và nhà bố mẹ bà ta thì chẳng phải bọn họ sẽ chết cùng Ôn An An sao?

Bà ta toát mồ hôi lạnh, ra lệnh cho vệ sĩ: "Đi thu dọn đồ đạc của Ôn An An mang đến cho cô ta, nói với cô ta rằng nhà họ Thái cắt đứt quan hệ với cô ta, cô ta ác độc hệt như mẹ ruột của mình, người nhà họ Thái không chứa chấp cô ta, từ nay cô ta không liên quan gì đến nhà họ Thái nữa!”

“Vâng, thưa bà!” Vệ sĩ nhận lệnh, xoay người bước ra ngoài, chuẩn bị thu dọn đồ đạc cho Ôn An An.

“Chờ đã.” Tề Hân Nhiên ngăn lại: “Còn nữa, nói với bảo vệ ở cổng khu biệt thự rằng gia đình chúng ta đã cắt đứt quan hệ với Ôn An An, cô ta không còn là người ở khu biệt thự này nữa, sau này đừng để cô ta vào đây, nếu không sẽ bắt họ phải chịu trách nhiệm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play