Đường Tiểu Sơ nhìn anh rồi lắc đầu: “Vậy cũng không có gì mâu thuẫn cả, đợi sau này con trở nên mạnh mẽ hơn, con và bố sẽ bảo vệ mẹ và em trai.”

Cố Thời Mộ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của cậu mà mỉm cười: “Tốt, con ngoan lắm, con thật xứng đáng là con của bố!”

Đường Tiểu Sơ mím miệng cười, sau đó lại cúi đầu đọc sách.

Cố Thời Mộ xoa xoa đỉnh đầu của cậu: “Tiểu Sơ, con muốn học võ không?”

“Học võ?” Đường Tiểu Sơ ngẩng đầu nhìn anh đầy hứng thú.

“Đúng.” Cố Thời Mộ gật đầu: “Đầu óc thông minh rất quan trọng, nhưng có đôi khi giá trị sức mạnh cũng rất quan trọng.”

Vốn dĩ anh muốn đợi đến khi hai đứa trẻ lớn hơn thì sẽ cho chúng học một số kỹ năng tự vệ, nhưng sau chuyện lần này, anh đã thay đổi quyết định.

Những người cố gắng gây bất lợi cho bọn trẻ sẽ không tha cho chúng chỉ vì chúng còn nhỏ, càng nhỏ thì khả năng tự bảo vệ mình càng kém.

Vì vậy, anh hy vọng bây giờ hai đứa con sẽ học được một số kỹ năng tự vệ, cho dù có vệ sĩ bảo vệ cũng không an toàn bằng chính mình có thể tự bảo vệ mình.

“Được đó, con thích!” Đường Tiểu Sơ vui vẻ gật đầu.

Cậu suy nghĩ một lúc, rồi khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên hỏi Cố Thời Mộ: “Bố, là ai đã đánh thuốc mê con và Tiểu Thứ vậy?”

Cố Thời Mộ hỏi: “Con biết mình và Tiểu Thứ bị đánh thuốc mê ư?”

“Dạ, con biết, đó là ether.” Đường Tiểu Sơ nói: “Khi con và em trai đi vệ sinh, từ đó bước ra thì có người ở phía sau dùng khăn tẩm ether bịt miệng và mũi con với Tiểu Thứ khiến hai con ngất đi.”

Cố Thời Mộ xoa đầu cậu bé: “Tiểu Sơ có sợ không?”

“Không sợ.” Đường Tiểu Sơ lắc đầu: “Con vừa mở mắt đã nhìn thấy anh Tiểu Điểm, anh ấy nói đưa chúng con đến gặp bố mẹ nên chúng con không sợ nữa.”

“Sao lần này Tiểu Thứ không làm nũng?” Cố Thời Mộ hỏi: “Mỗi lần sau khi Tiểu Thứ thức dậy, chẳng phải đều đòi mẹ ôm hôn mới chịu dậy à? Có phải Tiểu Thứ sợ không?”

“Tên ngốc kia sẽ không sợ!” Đường Tiểu Sơ nói: “Anh Tiểu Điểm nói dối em ấy nói rằng bố bảo đưa chúng con ra khỏi trường học, thế là em ấy sẽ tin thôi.”

Cố Thời Mộ: “… Sau đó thì sao?”

“Thế là em đã quên mất chuyện này!” Đường Tiểu Sơ nhướng mày lắc đầu, thở dài nói: “Đầu óc của em trai quá đơn giản!”

Thật đáng buồn!

Vì vậy cậu phải học hành chăm chỉ hơn nữa, nếu không thì không biết lúc nào em trai mình sẽ bị bắt cóc.

Đúng.

Còn phải luyện võ nữa.

Phải văn võ song toàn mới có thể bảo vệ tốt cho em trai.

“Bố, những kẻ xấu đánh thuốc mê con và Tiểu Thứ muốn bắt cóc chúng con phải không?” Đường Tiểu Sơ nhìn Cố Thời Mộ và hỏi: “Có phải chúng đang cố gắng lợi dụng chúng con để uy hiếp bố đưa tiền cho chúng không?”

“Đúng là muốn bắt cóc các con, nhưng không phải vì tiền, mà là để gặp mặt mẹ các con.” Cố Thời Mộ trả lời.

“Để gặp mẹ con?” Đôi lông mày nhỏ của Đường Tiểu Sơ nhíu chặt: “Tại sao lại muốn gặp mẹ? Định giết mẹ à? Bố, đã bắt được những kẻ bắt cóc chúng con chưa? Là ai thế?”

“Đó là Bách Lí Tuỳ Băng.” Cố Thời Mộ nói sự thật.

Anh không cần phải vì Bách Lí Tuỳ Băng mà che giấu.

“Bách Lý Tùy Băng?” Đường Tiểu Sơ ngạc nhiên hỏi: “Không phải đó là cậu của con sao? Cậu ấy muốn gặp mẹ, tại sao lại bắt cóc con và Tiểu Thứ mới thể gặp được vậy?”

“Bởi vì anh ta đã gây ra chuyện sai trái khiến mẹ con tức giận, mẹ con không chịu tha thứ cho anh ta, không chịu gặp anh ta. Đó là lý do tại sao anh ta bắt cóc con để uy hiếp mẹ các con đi gặp anh ta.” Cố Thời Mộ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Lần này không gặp nguy hiểm gì, nhưng để đề phòng lần khác thì sau này con và Tiểu Thứ phải dốc sức tập võ, hơn nữa học thêm một vài kỹ năng tự bảo vệ bản thân mình, được không?”

“Dạ, được!” Đường Tiểu Sơ nói: “Con sẽ giám sát em trai, con không ngại gian khổ, con là học sinh chăm chỉ nhất!”

“Ngoan.” Cố Thời Mộ xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu rồi ôm cậu vào lòng: “Bố tin tưởng ở con. Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của bố là tuyệt nhất!”

Đường Tiểu Sơ không quen với loại hành động thân mật này nên cơ thể nhỏ nhắn hơi cứng ngắc, nhưng mà... trong lòng bố thật là ấm áp, thật an toàn!

Cơ thể cậu bé cứng đờ trong giây lát, cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của lồng ngực ấm áp ấy nên đã kiên quyết dán sát vào lòng của Cố Thời Mộ.

Cố Thời Mộ cúi đầu nhìn cậu bé, mỉm cười, hôn lên đỉnh đầu của cậu: “Con trai, bố cam đoan sẽ bảo vệ các con thật tốt. Chuyện xảy ra hôm nay sẽ không bao giờ tái diễn nữa!”

“Dạ.” Đường Tiểu Sơ cố gắng mấy lần, cuối cùng cũng giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên, quàng tay qua eo Cố Thời Mộ và thì thầm: “Bố…”

“Hả?” Cố Thời Mộ cúi xuống: “Chuyện gì?”

“Không có gì…” Đường Tiểu Sơ cúi đầu.

Chỉ vì cậu bé cảm thấy… cái ôm của bố khác với cái ôm của mẹ.

Vòng tay mẹ êm ái, thơm ngát, còn vòng tay của bố… có cảm giác rất an toàn.

Giống như một tòa pháo đài kiên cố, nếu ẩn mình trong đó sẽ không phải sợ bất cứ điều gì nữa.

Cố Thời Mộ mỉm cười định nói gì đó thì Đường Dạ Khê đã dắt Đường Tiểu Thứ đi xuống cầu thang.

“Bố! Anh trai!” Chỉ mới không gặp anh và bố một chút xíu thôi mà Đường Tiểu Thứ đã nhớ muốn chết luôn rồi, cậu bé giống y như một chú ngựa con chạy xuống cầu thang, trước tiên ôm anh trai một lúc, sau đó lại nhào vào lòng của Cố Thời Mộ vô cùng thân thiết.

Anh bạn Đường Tiểu Thứ giống như mặt trời nhỏ ấm áp, nhất là khi gặp được người mình yêu thương thì vừa ngọt vừa dính, nếu không làm ngọt lòng người khác sẽ không bao giờ từ bỏ.

Cố Thời Mộ ôm chầm lấy cậu bé, càng ngắm càng thích, như thể không bao giờ đủ.

Đường Dạ Khê ngồi xuống bên cạnh Đường Tiểu Sơ, xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, rất muốn nhắc đến chuyện bắt cóc với bọn trẻ nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào với các con.

Cô thực sự không muốn nhắc đến chuyện đó, vì sợ bọn trẻ sẽ sợ hãi.

Nhưng nếu không hỏi hai con thì lại không biết chúng nghĩ gì về vụ bắt cóc.

Suy nghĩ của trẻ nhỏ khác với suy nghĩ của người lớn.

Ví dụ, khi con trai cô được một hai tuổi, chúng luôn thích ném đồ chơi của mình vào bồn cầu, đặc biệt là đồ chơi mềm như chó con, gấu, thỏ. Nói chung món nào cũng không thoát khỏi vận mệnh bị con trai cô ném vào trong bồn cầu.

Tất nhiên cô sẽ không giận mà chỉ nói với chúng rằng bồn cầu bẩn và đừng vứt đồ chơi vào bồn cầu vì quá mất vệ sinh.

Nhưng con trai cô vẫn ném vào đó.

Sau đó, cô đã thay đổi phương pháp là đặt câu hỏi.

Cô hỏi cậu con trai nhỏ của mình: “Tại sao con luôn thích ném đồ chơi vào bồn cầu?”

Cậu nhóc kia bi ba bi bô: “Vì ngày nào con cũng tắm nên con cũng muốn tắm cho cún, gấu và thỏ!”

Ngay lập tức cô đã hiểu.

Trong nhà họ, ngoài nhà vệ sinh thì không có chỗ nào có thể nhìn thấy nước cả.

Con trai cô muốn để các món đồ chơi tắm nên đã vứt chúng vào bồn cầu.

Cô giải thích với con rằng bồn tắm là nơi để tắm, còn nhà vệ sinh là nơi có mùi hôi thối, bên trong rất bẩn, nếu chó con, gấu và thỏ bị ném vào đó thì sẽ trở nên rất hôi thối.

Kể từ đó, con trai cô không bao giờ ném đồ chơi vào bồn cầu nữa.

Cũng kể từ đó, cô biết được rằng trẻ con cũng có suy nghĩ riêng của chúng, và suy nghĩ của chúng khác với người lớn.

Cô cảm thấy rằng việc bị đánh thuốc mê và bị bắt cóc là một vấn đề nghiêm trọng sẽ khiến bọn trẻ sợ hãi và có thể để lại bóng tối tâm lý. Nhưng có thể bọn trẻ không coi trọng vấn đề này mà khi cô cố tình đề cập đến chuyện đó sẽ lại khiến bọn trẻ có ấn tượng sâu sắc hơn về vụ bắt cóc.

Cô nhìn Đường Tiểu Sơ và do dự, tự hỏi mình có nên nói chuyện với bọn trẻ về việc chúng bị bắt cóc hay không.

Nhưng Đường Tiểu Sơ đã nhìn cô và lên tiếng trước: “Mẹ, bố nói là cho con và Tiểu Thứ học võ, học kỹ năng phòng thân để có thể tự bảo vệ bản thân mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play