Cố Thời Mộ không chỉ là bố ruột của bọn trẻ mà anh còn làm tròn bổn phận của một người bố.
Bọn trẻ rất thích anh, rất thân thiết và quấn quýt lấy anh. Kể từ khi họ nhận bố con với Cố Thời Mộ thì hai đứa trẻ trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Đường Tiểu Thứ vô tâm vô tư thì không nói làm gì, từ lúc về nhà họ Cố thì lại càng buông thả bản thân, chẳng những không chín chắn hơn mà càng thêm vô tâm vô tư hơn. Đến ngay cả Tiểu Sơ già dặn hơn các bạn cùng trang lứa mà còn có lúc hồn nhiên và hoạt bát.
Cô biết ơn tất cả những gì Cố Thời Mộ đã làm cho cô và các con, mặc dù giữa cô và Cố Thời Mộ không có tình yêu, nhưng Cố Thời Mộ là người chồng và người bố hoàn hảo nhất mà cô từng thấy.
Chỉ cần Cố Thời Mộ không chủ động ly hôn với cô thì cô sẽ không bao giờ ly hôn với anh.
Bách Lí Tuỳ Băng không hài lòng hừ giọng.
Đường Dạ Khê định nói gì đó nhưng trên cầu thang đã có tiếng bước chân vang lên.
Đường Tiểu Thứ nắm tay anh trai lon ton chạy từ trên lầu xuống: “Bố, mẹ!”
Cố Tiểu Điểm đi theo sau họ, lo lắng căn dặn: “Cậu chủ nhỏ chạy chậm thôi, coi chừng bị ngã.”
Các con đã dậy, vui vẻ đi xuống lầu, Đường Dạ Khê chợt quên mất định nói gì, vui vẻ đón hai đứa: “Tiểu Sơ, Tiểu Thứ.”
“Mẹ!” Đường Tiểu Thứ nhào vào vòng tay cô, ôm lấy eo của cô rồi nhõng nhẽo: “Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ.”
Trái tim Đường Dạ Khê như tan chảy, cô ngồi xổm xuống cũng ôm Đường Tiểu Sơ vào lòng, hôn mỗi đứa một cái: “Các con ngoan, mẹ ở đây, mẹ vẫn ở đây.”
“Chỉ nhớ mẹ, không nhớ bố à?” Cố Thời Mộ nhướng mày xoa xoa cái đầu nhỏ của Đường Tiểu Thứ.
“Cũng nhớ bố mà!” Đường Tiểu Thứ ngẩng đầu nhìn Cố Thời Mộ, nhìn thấy Bách Lí Ánh Hàn và Bách Lí Tuỳ Băng thì ánh mắt sáng lên: “Cậu?”
Bách Lí Ánh Hàn ngạc nhiên: “Tiểu Thứ, con vẫn còn nhận ra cậu ư?”
Khi họ rời khỏi nước W, hai đứa bé chỉ mới hai ba tuổi, vẫn còn chưa tới thời điểm để ghi nhớ sự việc.
Anh ấy cứ nghĩ rằng hai đứa bé đã quên họ từ lâu.
“Nhớ rõ ạ.” Đường Tiểu Thứ ôm Đường Dạ Khê, ngước nhìn anh ấy: “Con nhìn thấy cậu trên điện thoại của mẹ ạ. Trên điện thoại của mẹ có hình cậu đang ôm Tiểu Thứ và anh trai mà, còn có cả video nữa.”
Bách Lí Ánh Hàn liếc nhìn Đường Dạ Khê và nói không nên lời cảm giác trong lòng là gì.
Vừa chua xót lại vừa ấm áp.
Anh nghĩ... Đường Dạ Khê sẽ xóa mọi thứ liên quan đến họ.
Không ngờ, không những cô không xóa những hình ảnh và video về họ khỏi điện thoại di động mà còn đưa cho hai đứa con xem.
Anh bước đến chỗ Đường Tiểu Thứ, ngồi xổm xuống, ngập ngừng ôm cậu bé vào lòng.
Đường Tiểu Thứ ngoan ngoãn để anh ấy ôm, tò mò nhìn anh ấy bằng đôi mắt to đẹp.
Bách Lí Ánh Hàn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé và nhìn bằng ánh mắt đầy trìu mến.
Đúng thật là con cái nhà mình sẽ khác với con cái nhà người khác.
Khi ở Lương Thành, khi nhìn thấy con của người khác thì anh ấy sẽ nhớ tới Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
Nhưng khi nhìn thấy con của người khác, lòng anh ấy bình lặng và chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn ôm ấp hay thương yêu.
Nhưng nhìn thấy Tiểu Sơ và Tiểu Thứ thì anh ấy cứ muốn ôm mãi không thôi, thậm chí còn cảm thấy nếu chúng muốn hái sao trên trời thì anh ấy cũng sẽ hái cho chúng.
“Tiểu Sơ và Tiểu Thứ càng lớn càng đẹp trai!” Tình yêu và sự trìu mến trong mắt anh ấy như muốn tràn ra ngoài.
Tuy rằng trẻ con chưa hiểu được một số chuyện nhưng lại rất nhạy cảm với cảm xúc của người lớn.
Đường Tiểu Thứ có thể cảm nhận được Bách Lí Ánh Hàn thích mình, lập tức nở nụ cười dễ thương với anh ấy: “Cậu, có phải cậu đến nhà chúng con chơi không? Mẹ nói nhà của cậu ở một nơi rất xa rất xa nên chúng con chỉ có thể nhìn thấy cậu trên điện thoại.”
“Đúng vậy.” Bách Lí Ánh Hàn ôm Đường Tiểu Thứ quyến luyến không muốn buông tay: “Cậu tới nhà Tiểu Thứ chơi, Tiểu Thứ chào đón cậu chứ?”
“Dạ, chào đón chứ. Cậu phải ở lại vài ngày nha, cậu đến thăm mẹ thì mẹ sẽ rất vui!” Đường Tiểu Thứ híp đôi mắt to đẹp lại, nụ cười dễ thương làm trái tim Bách Lí Ánh Hàn tan chảy.
“Được.” Bách Lí Ánh Hàn liếc nhìn Đường Dạ Khê, trong lòng nóng bừng.
Anh ấy muốn ở lại Dạ Đô một khoảng thời gian.
Trước kia anh ấy không gặp Đường Dạ Khê vì đã hứa với cô rằng sẽ không để em trai mình đến quấy rầy cuộc sống của cô.
Giờ đây, khúc mắc giữa em trai mình và Đường Dạ Khê đã được mở ra, anh ấy có thể bắt đầu chuyển trụ sở của Tập đoàn Bách Lí đến Dạ Đô.
Dạ Đô không chỉ là thành phố sầm uất nhất của quốc gia mà còn là thủ đô thương mại quốc tế nổi tiếng và là một trong mười thành phố hàng đầu trên thế giới, rất thích hợp cho việc kinh doanh và sinh sống.
Anh ấy tin rằng sau khi trụ sở của Tập đoàn Bách Lí chuyển đến Dạ Đô thì sẽ có nhiều không gian để phát triển hơn.
Tất nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là Đường Dạ Khê và các con của cô đang ở đây.
Do sai sót ngẫu nhiên mà Đường Dạ Khê lại kết hôn với một người chồng quyền lực của nhà họ Cố, cho nên anh ấy phải đến hỗ trợ Đường Dạ Khê. Nếu không, Lương Thành và Dạ Đô ở cách xa hàng nghìn dặm, lỡ Đường Dạ Khê bị bắt nạt thì anh ấy sẽ không biết.
Sau khi anh ấy và em trai ổn định cuộc sống ở đây, họ sẽ quay trở lại những ngày như khi còn ở đất nước W, ba anh em lại sống nương tựa vào nhau và giúp đỡ lẫn nhau... Nhiều người sẽ nghĩ rằng bây giờ anh ấy có thể hô mưa gọi gió, muốn gì có nấy mà lại còn nói đến câu sống nương tựa vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau thì thật quái đản.
Nhưng đây là sự thật.
Đó không phải là giúp đỡ nương tựa về vật chất, mà là nương tựa về tình cảm.
Trên thế giới này, ngoài em trai của mình thì Đường Dạ Khê chính là người thân duy nhất của anh ấy.
Con người là thế, càng thiếu cái gì thì càng coi trọng cái đó.
Anh ấy thiếu thốn tình cảm gia đình và tình yêu thương nên rất coi trọng tình cảm yêu thương giữa các thành viên trong gia đình với nhau.
Anh ấy chỉ có hai người thân, cả đời này, chỉ muốn họ ở bên cạnh nhau, luôn ở trong tầm mắt của nhau để hỗ trợ nhau và dõi theo nhau.
Mấy câu nói đó của Đường Tiểu Thứ đã nói trúng tim đen của Bách Lí Ánh Hàn khiến anh ấy quyến luyến không muốn buông tay.
Tình cảm của Bách Lí Tuỳ Băng đối với hai đứa trẻ rất phức tạp.
Ở nước W, Bách Lí Ánh Hàn rất yêu thương hai đứa nhỏ, nhưng anh ta lại không ưa chúng.
Anh ta cảm thấy Đường Dạ Khê vì cứu Đường Cẩm Tiêu mới sinh ra hai đứa bé, đó là một sự hy sinh to lớn, anh ta cảm thấy rằng chính hai đứa trẻ đã làm liên luỵ đến Đường Dạ Khê.
Khi còn ở nước W, anh ta rất thờ ơ với hai đứa trẻ, vì nể mặt Đường Dạ Khê nên đôi khi miễn cưỡng giúp cô chăm sóc chúng, nhưng cũng rất khó mà dịu dàng với chúng được.
Bây giờ, anh ta không dám ở chung với hai anh em nhà này, bởi vì anh ta vừa bắt cóc người ta.
Vì vậy, anh ta trốn thật xa mà không nói một lời.
Bách Lí Ánh Hàn ôm Đường Tiểu Thứ không muốn buông mà cậu bé lại là một đứa trẻ mềm lòng nên không thể cứ thế bỏ đi, đành phải kiên nhẫn để Bách Lí Ánh Hàn ôm mình... nhưng cậu cũng rất thích cậu Hàn, bởi vì cậu Hàn rất đẹp trai, rất rất rất đẹp trai.
Tuy Đường Tiểu Thứ còn nhỏ nhưng cũng là một đứa trẻ cuồng nhan sắc, có ông cậu đẹp trai như vậy thì cũng nên cưng chiều nhiều nhiều hơn mới phải.1
Cậu bé hàn huyên với Bách Lí Ánh Hàn một lúc thì nhìn thấy Bách Lí Tuỳ Băng, cậu bé tò mò nhìn một lúc rồi mới chậm rãi nhíu mày.
Bách Lí Tuỳ Băng bị cậu bé đánh giá thì thần kinh căng thẳng, toàn thân dựng tóc gáy.
Hết cách rồi, anh ta đang chột dạ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT