“Dạ, cậu chủ!” Cố Tiểu Điểm cảm thấy nhẹ nhõm.

Hai mươi gậy đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì gãi ngứa. Tựa như lời cậu chủ bọn họ nói, chỉ là một trừng phạt khiến cho bọn họ nhớ thật lâu thôi. Cậu chủ bọn họ tuyệt đối đã giơ tay đánh khẽ rồi!

Anh ta còn phải trông chừng hai cậu chủ nhỏ, thay vì tự mình xuống lầu thông báo cho đám Cố Tần, anh ta gửi tin nhắn cho Cố Thu Vũ và nhờ Cố Thu Vũ thông báo cho bọn họ.

Cố Thời Mộ ngồi với hai đứa trẻ một lúc, thấy bọn trẻ vẫn ngủ rất yên ổn thì an tâm hơn nhiều, đứng dậy dặn dò Cố Tiểu Điểm: "Trông chừng tụi nó cho tốt, không được rời khỏi phòng. Khi nào anh có chuyện thì đổi người khác đến đây."

“Dạ, cậu chủ!” Cố Tiểu Điểm nghiêm nghị nhận lệnh: “Cậu yên tâm đi, cậu chủ. Tôi nhất định sẽ canh chừng hai cậu chủ nhỏ không rời một tấc!"

Cố Thời Mộ gật đầu, quay người rời đi và trở lại phòng ngủ bên cạnh.

Trong phòng ngủ vẫn không có ai, trong phòng tắm vẫn truyền đến tiếng nước ào ào.

Cố Thời Mộ gần như có hơi bất đắc dĩ, gõ cửa phòng tắm: "Khê Khê, em đi ra đây, chúng ta nói chuyện."

Qua một lúc lâu sau, trong phòng tắm mới truyền ra giọng nói run rẩy của Đường Dạ Khê: "Được, được thôi..."

Vài phút sau, cửa phòng tắm mở ra, Đường Dạ Khê mặc áo ngủ loạng choạng bước ra ngoài.

Cố Thời Mộ bị bộ dạng lảo đảo của cô làm cho hoảng sợ, đưa tay đỡ lấy cô: "Em có sao không?"

Đường Dạ Khê run giọng nói: "Vẫn, vẫn ổn..."

Trông cô chật vật hơn rồi.

Mặt vẫn đỏ bừng như trước, môi cũng trắng xanh, tóc ướt sũng tí tách từng giọt nước, toàn thân như con gà nhúng nước đông lạnh, lạnh đến phát run.

Cố Thời Mộ cau mày, đè cô ngồi trên giường, quấn chăn cho cô, lấy khăn tắm rồi tìm máy sấy tóc. Sau khi lau tóc cho cô trước, lại sấy tóc cho cô, vừa sấy vừa nói: "Khê Khê, chúng ta nói chuyện đi."

Đường Dạ Khê quấn chặt áo choàng tắm, run rẩy gật đầu: "Được, được thôi..."

Cố Thời Mộ hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"

Đường Dạ Khê không nói gì.

Cô không cảm thấy tốt cho lắm.

Cô không nhìn giờ.

Cô không biết mình đã ở dưới làn nước lạnh bao lâu, tất cả những gì cô biết là đầu óc cô càng ngày càng tỉnh táo dưới làn nước lạnh, nhiệt độ làn da như muốn bốc cháy của cô cũng giảm xuống rất nhiều, nhưng mạch máu và dây thần kinh dường như bị sâu độc cắn, lại cảm thấy ngọn lửa cháy bừng đang càn quét không hề giảm bớt chút nào.

Cô rất khó chịu, khó chịu đến mức muốn đập vào tường mà chết.

Không biết tại sao, cô bỗng nhiên cảm thấy rất tủi thân, nước mắt không kìm được mà trào ra từ hốc mắt, từng giọt lệ chảy xuống.

Nhìn thấy cô khóc, Cố Thời Mộ sửng sốt, giọng nói lại đột nhiên dịu đi vài phần: "Rất khó chịu hả?"

Đường Dạ Khê không khỏi gật đầu.

Cố Thời Mộ sờ sờ tóc của cô, sấy gần khô rồi, anh tắt máy sấy tóc: "Tôi sẽ giúp em... Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em..."

Đường Dạ Khê ngước nhìn anh.

Cô thực sự rất đẹp, một vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương.

Đôi mắt to, độ cong nơi khóe mắt vừa tao nhã lại quyến rũ, hàng mi cong dài khiến cô trông ngoan ngoãn như một đứa trẻ, sống mũi cao thẳng, khuôn miệng nhỏ xinh, viền môi tuyệt đẹp, cần cổ vừa nhỏ lại dài, xương quai xanh cong lên vừa thanh tú lại đẹp đẽ.

Vẻ đẹp và tính cách của cô khiến anh rất thưởng thức, lại còn là mẹ ruột của con anh, bởi vì sự sơ suất của cấp dưới của anh mà rơi vào tay Bách Lí Tùy Băng, chịu nhiều cực khổ như vậy, khiến anh thương tiếc không thôi... Anh sẵn lòng gánh vác trách nhiệm của một người làm chồng, chịu trách nhiệm với cô.

"Sau khi chiếm được thân thể của em, tôi sẽ trung thành với em..." Anh nhìn vào mắt Đường Dạ Khê, chậm rãi nói: "Tôi sẽ gánh vác trách nhiệm của một người chồng, trung thành với cuộc hôn nhân của chúng ta, không trêu hoa ghẹo nguyệt, không ngoại tình, toàn tâm toàn ý sống với em, nuôi nấng con cái khôn lớn."

Anh biết đầu óc của Đường Dạ Khê lúc này có thể rất mơ hồ, vì vậy anh nói từng chữ rất chậm và rõ ràng, cũng bổ sung trọng âm vào những điểm quan trọng.

Đầu của Đường Dạ Khê lúc này quả thực rất mơ hồ.

Phải mất một lúc lâu, cô mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Cố Thời Mộ.

Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt sáng, trong veo của anh, Đường Dạ Khê đột nhiên có loại xúc động muốn khóc.

Kết quả như vậy thật sự là kết quả tốt nhất đối với cô.

Có lẽ vì kinh nghiệm quá khứ, cô không thể chấp nhận giao thân xác của mình cho một người đàn ông một cách bừa bãi, ngay cả dưới tình huống bất đắc dĩ.

Cô không muốn bị người ta mắng mỏ, bị người ta buộc tội là một người phụ nữ có đời tư hỗn loạn hay không có lòng tự trọng.

Hơn nữa, cô là một người mẹ.

Cô cảm thấy việc bị một người đàn ông không liên quan gì đến mình xâm phạm là một sự sỉ nhục đối với hai đứa con của cô.

Cô biết rằng quan điểm này có thể là không đúng, là cố chấp, nhưng kinh nghiệm từ thuở ấu thơ đến khi trưởng thành của cô đã tạo thành loại suy nghĩ này cho cô, cô không thể thay đổi được.

Cũng bởi vậy, dù cô sắp chết vì cảm giác khó chịu nhưng vẫn không chịu từ bỏ, tắm mình dưới vòi nước lạnh, hy vọng rằng bản thân có thể sống sót.

Nhưng thuốc này quá mạnh, nước lạnh chẳng có một tí tác dụng nào.

Cô gần như tuyệt vọng.

Khi cô đau đớn nhất, băn khoăn nhất, Cố Thời Mộ nói rằng anh sẵn sàng giúp cô, vả lại còn sẵn sàng chịu trách nhiệm với cô. Đối với cô, đây là sự lựa chọn tốt nhất.

Ít nhất, bọn họ là vợ chồng hợp pháp đã có chứng nhận kết hôn.

Mặc dù vẫn rất ngượng ngùng, nhưng ít nhất, người khác không thể chỉ trích hay thóa mạ cô chỉ vì cô đã trao thân cho anh. Và Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của cô sẽ không hổ thẹn vì điều này.

Vấn đề duy nhất bây giờ là cô cảm thấy rất có lỗi với Cố Thời Mộ.

Anh bị kéo xuống nước mà chẳng được gì. Nhưng bây giờ, anh hứa với cô rằng chỉ cần anh chiếm được thân thể của cô, anh sẽ trung thành với cuộc hôn nhân của bọn họ, sẽ không tìm kiếm người khác nữa.

Vậy thì chẳng phải sau này anh sẽ không có cơ hội kết hôn với thiên kim danh giá nào khác nữa hay sao?

Đột nhiên cô nghĩ đến lời nói của Bách Lí Tùy Băng, thì thào: "Tôi không phải là lựa chọn tốt nhất của anh..."

Thực ra, trong sâu thẳm tâm hồn cô, cô cũng không cảm thấy mình không xứng với bất kỳ ai cả.

Mặc dù khi còn nhỏ, cô có một cuộc sống khó khăn, từng quỳ gối với rất nhiều người, nhưng đó thì sao?

Điều đó có thể chứng minh cô là một người hèn mọn và thấp kém ư?

Cô chưa bao giờ nghĩ như vậy.

Khi còn nhỏ, cô bị ép quỳ xuống, không phải vì cô đã làm điều gì sai trái, không phải vì cô là một đứa trẻ hư, mà chỉ bởi vì cô không có khả năng tự bảo vệ mình.

Mặc dù cô đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở từ khi còn là một đứa trẻ, nhưng hai bàn tay của cô sạch sẽ, chưa bao giờ làm chuyện gì xấu xa.

Cô là người tốt, là một người ngay thẳng, cô xứng đáng với bất kỳ ai trên thế giới này.

Nhưng những người khác sẽ không cho là như vậy.

Đúng như lời Bách Lí Tùy Băng đã nói, cô lớn lên chật vật trong đau khổ. Cô không phải là một đóa hoa yếu ớt và cao sang trong nhà kính. Cô không phải là một cô tiểu thư nhà quyền quý ngàn yêu vạn chiều, không nhiễm bụi trần. Cô đã từng bị người khác đánh, cũng từng bị người ta sỉ nhục.

Trong mắt nhiều người, quá khứ của cô là đáng hổ thẹn. Và đối với một người như Cố Thời Mộ, anh nên cưới một cô gái lớn lên trong tổ ấm danh giá, được nuông chiều như vàng như ngọc, không có khuyết điểm gì, chứ không phải một người như cô, một người phụ nữ đã đi trong con đường bùn lầy, vật lộn để trưởng thành trong đau khổ..

Cô không cảm thấy mình không xứng đáng với Cố Thời Mộ, nhưng hầu hết mọi người trên đời này sẽ cảm thấy như vậy.

Trăm miệng ngàn lời, tốt xấu lẫn lộn.

Cô sợ hôm nay Cố Thời Mộ chỉ vì thấy cô đáng thương, tương lai anh sẽ hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play