Khi đó, hai người còn ở nước W, sau khi cô biết tin đã vội vàng đến thăm.

Bách Lí Tùy Băng giống như bị điên, tính món nợ này lên đầu cô, cắt đứt qua lại với cô.

Về sau, sau khi vết thương của Bách Lí Ánh Hàn đã lành, bọn họ rời khỏi nước W, trở lại trong nước tìm mẹ kế của bọn họ tính toán ân oán.

Cô ngẫu nhiên có thể nghe thấy người dưới trướng của cô nhắc tới chuyện của hai anh em bọn họ, biết bọn họ dưới sự giúp đỡ của cậu mình đã đoạt lại gia sản, tống mẹ kế vào ngục giam.

Cô mừng thay cho bọn họ, nhưng lại không liên lạc với bọn họ.

Cô không có chút cảm giác nào với Bách Lí Tùy Băng, gặp lại cũng chỉ tăng thêm phiền não mà thôi, cứ như vậy, biết bọn họ sống tốt là đủ rồi.

Nhưng cô không nghĩ tới, xa cách lâu ngày, Bách Lí Tùy Băng bỗng nhiên từ ngàn dặm xa xôi chạy tới lôi chuyện cũ ra tính với cô.

Phải.

Khi đó cô bị Bách Lí Tùy Băng gây dưa đến phiền muốn chết, quả thật đã từng nói rằng cô muốn sống cả đời với con mình, cả đời sẽ không lấy chồng, nhưng khi đó cô không đoán được cô có thể gặp lại bố ruột của bọn nhỏ, lúc này đã không còn giống xưa, vật đổi sao dời, cô bằng lòng gả cho bố của bọn nhỏ, cho bọn nhỏ một gia đình đầy đủ.

Cô đúng là đã nuốt lời, nhưng... Về tình thì có thể tha thứ, không phải sao?

Hiện giờ Bách Lí Tùy Băng cứ muốn lôi những lời này ra để kiếm chuyện, cô cũng không có cách nào, chỉ có thể cố gắng giải thích: "Khi đó không phải tôi cố ý lừa anh, khi đó tôi thật sự nghĩ như vậy, cả đời chăm sóc cho hai đứa con, sẽ không kết hôn với người khác, nhưng hiện tại tình huống đã thay đổi, tôi gặp lại bố ruột của bọn nhỏ, tôi muốn để cho bọn nhỏ sống cùng với bố chúng, đồng thời cũng không muốn bọn nhỏ mất đi mẹ, nếu đã như vậy, tôi và Cố Thời Mộ cũng chỉ có thể sống chung. Anh đừng cứ cắn mãi câu nói kia của tôi không rời, cho rằng tôi lừa anh, ngoài câu nói đời này sẽ không lấy chồng ra thì tôi còn từng nói, tôi coi anh là anh ruột mình, tôi không có cảm giác gì với anh, tôi không thích anh, cho dù tôi có lập gia đình, cũng sẽ không gả cho anh!"

"Cô nói không tính, tôi nói mới tính!" Bách Lí Tùy Băng nhếch khóe môi, cười quỷ dị, anh ta lấy ra một ly gì đó đặt trên bàn trà trước sô pha: "Uống nó vào, uống nó vào, tôi sẽ cho cô đi gặp con trai cô."1

Đường Dạ Khê nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía thứ nước trong tay anh ta: "Là thứ gì?"

"Có uống hay không?" Bách Lí Tùy Băng lại đặt cái ly về: "Uống hay không tùy cô, dù sao cô không uống thì tôi sẽ không cho cô gặp con trai mình!"

"Anh..." Đường Dạ Khê tức giận đứng bật dậy, đi đến bên bàn trà, cầm lấy cái ly, một hơi uống cạn thứ trong ly vào bụng.

Cô cũng không tin Bách Lí Tùy Băng dám bỏ độc chết cô!

Uống xong, cô lườm Bách Lí Tùy Băng: "Tôi uống rồi! Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đâu?"

"Được, được." Bách Lí Tùy Băng đứng lên, vỗ tay cho cô: "Đi, tôi dẫn cô đi gặp bọn nó."

Đường Dạ Khê oán hận trừng anh ta, không quan tâm đến anh ta.

Bách Lí Tùy Băng cũng chẳng thèm để ý, nhàn nhã đi trước dẫn đường: "Tôi xin khuyên cô, trước khi nhìn thấy con trai mình đừng giở trò, lại càng không nên có ý định bỏ chạy, nếu không tôi không dám cam đoan lúc cô nhìn thấy hai thằng con mình sẽ còn vẹn toàn không đâu."

Đường Dạ Khê bị anh ta chọc cho tức không nói nên lời.

Bọn họ quen biết đã lâu, trước khi cô và Bách Lí Tùy Băng trở mặt, quan hệ giữa cô và hai anh em bọn họ còn thân thiết hơn cả với Đường Cẩm Tiêu.

Rất nhiều người quen biết bọn họ, đều cho rằng bọn họ là anh em ruột.

Cô thật sự đã coi Bách Lí Ánh Hàn và Bách Lí Tùy Băng trở thành tay chân của mình, là người nhà cô!

Bách Lí Ánh Hàn và Bách Lí Tùy Băng đã từng đối xử với cô cực kỳ tốt, tốt đến mức cho tới bây giờ mặc dù Bách Lí Tùy Băng đối xử với cô như vậy, nhưng cô vẫn không thể coi Bách Lí Tùy Băng là kẻ thù của mình.

Cô chỉ tức giận.

Giận Bách Lí Tùy Băng lại biến thành dáng vẻ như hiện tại.

Sau khi ra khỏi tầng hầm, Đường Dạ Khê nhìn khắp nơi, phát hiện đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng thông qua thảm thực vật xung quanh cùng phong cách kiến trúc, cô có thể đoán ra, nơi này vẫn ở gần Dạ Đô.

Xem ra, Bách Lí Tùy Băng cũng không dẫn cô đến nơi xa.

Có lời cảnh cáo kia của Bách Lí Tùy Băng, cô cũng không dám làm gì, đi theo Bách Lí Tùy Băng vào một tòa nhà.

Bách Lí Tùy Băng không dừng ở tầng một mà đi thẳng đến tầng hai.

Đường Dạ Khê theo sát phía sau.

Đi đến tận cùng tầng hai, Bách Lí Tùy Băng đẩy cửa một gian phòng ngủ rồi đi vào.

Đường Dạ Khê theo vào, tìm khắp nơi: "Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đâu?"

"Đừng nóng vội!" Bách Lí Tùy Băng cởi áo khoác, ném lên trên giường, sau đó cởi cúc cổ và cúc tay áo sơ mi, xắn tay áo sơ mi lên hai lớp: "Tôi đã phái người đi đón bọn chúng, rất nhanh cô sẽ được thấy bọn chúng."

Đường Dạ Khê hoài nghi nhìn anh ta, cảm thấy anh ta rất không thích hợp lắm.

Bách Lí Tùy Băng đã cho cô uống thứ gì?

Vì sao sau khi uống vào một ly không biết tên đó, Bách Lí Tùy Băng lại dẫn cô ra khỏi tầng hầm, dẫn cô tới nơi này gặp con trai mình?

Bách Lí Tùy Băng thật sự sẽ dẫn cô đi gặp con trai sao?

Cô cảnh cáo Bách Lí Tùy Băng: "Anh đừng có lừa tôi!"

"Tôi không lừa cô." Bách Lí Tùy Băng ngồi xuống trên ghế sofa, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới: "Khê Khê... cô có cảm thấy mình có chỗ nào không thích hợp không?"

"Không thích hợp?" Đường Dạ Khê sửng sốt.

Vừa rồi, tinh thần cô vô cùng khẩn trương, tất cả tâm tư đặt trên người hai đứa bé, cô không cảm thấy thân thể mình có gì bất thường.

Hiện tại, Bách Lí Tùy Băng hỏi cô có cảm thấy gì không thích hợp không, cô mới bỗng nhiên cảm thấy, thân thể của cô quả thật không thích hợp.

Cô cảm thấy cực kỳ nóng, cực kỳ phiền não, một loại... cảm giác nói không nên lời.

Trong lòng hốt hoảng, tim đập rộn lên.

Bách Lí Tùy Băng còn chưa dứt lời, cảm giác thân thể không thoải mái càng thêm mãnh liệt.

Cô nghĩ ngay đến ly nước kia, khó tin nhìn về phía Bách Lí Tùy Băng: "Anh đã bỏ thứ gì vào trong cái ly kia?"

Thứ cô uống có mùi vị nước chanh, có hơi chua, hơi chát.

Ngoài nước chanh ra thì còn có cái gì?

Là thứ cô đang nghĩ đến sao?

Cô không dám tin Bách Lí Tùy Băng sẽ dùng thủ đoạn này với cô.

Bách Lí Tùy Băng đứng lên, đi đến trước mặt cô, nắm lấy hai vai cô, đẩy cô ngồi xuống giường, cúi người, rũ mắt nhìn cô, giọng nói vô cùng mị hoặc: "Khê Khê... cẩn thận cảm nhận thử xem... tự cô nói xem trong nước chanh đã bỏ thứ gì?"

Đường Dạ Khê hất tay anh ta ra, dùng ánh mắt nhìn một kẻ điên để nhìn anh ta: "Bách Lí Tùy Băng, có phải anh thật sự điên rồi không?"

"Vẫn ổn mà." Bách Lí Tùy Băng nhếch môi, thổi khí bên tai cô: "Tôi không cảm thấy mình là kẻ điên, tôi ngược lại cảm thấy hiện tại là là lúc tôi tỉnh táo nhất đời này, chỉ có vào lúc này, tôi mới cách thứ tôi muốn tìm gần nhất, tôi..."

Anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng chuông điện thoại của anh ta lại vang lên.

Di động của anh ta cài âm báo đặc biệt, không cần nhìn, anh ta cũng biết người gọi điện thoại cho anh ta là ai.

Anh ta nhíu mày, không để ý đến.

Đường Dạ Khê cắn răng: "Anh chết tâm đi, tôi thà chết cũng sẽ không cho anh thực hiện được đâu!"

"Chết ư?" Bách Lí Tùy Băng nhíu mày: "Cô bỏ được sao? Cô chết rồi, các con trai của cô phải làm sao bây giờ? Cô đừng lừa tôi, cô không nỡ chết!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play