Họ chuyển nhà trong một ngày.

Vào tối chủ nhật, cả nhà sẽ đến sống trong ngôi nhà mới.

Ngôi nhà mới có phòng trẻ em cho Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ nhưng hai đứa trẻ, đặc biệt là Đường Tiểu Thứ, tránh phòng trẻ em như tránh tà vậy.

Cố Thời Mộ cũng không nỡ ép bọn trẻ, hơn nữa anh cũng cảm thấy bản thân và các con vẫn chưa đủ thân thiết nên vẫn nằm chung với hai con ở trong phòng ngủ chính.

Chuyển đến đây sống còn có một lợi thế lớn nhất... đó là Tề Thái Vi sẽ không bao giờ vào nhà được nữa.

Tề Thái Vi lớn lên trong biệt thự của nhà họ Cố, đó cũng coi như một nửa căn nhà của cô ta, nếu thật sự cô ta muốn đến biệt thự ở, chỉ cần da mặt đủ dày thì chắc chắn sẽ kiếm cớ.

Anh và Đường Dạ Khê đưa hai con đến đây sống, nơi này không liên quan gì đến Tề Thái Vi, cho dù Tề Thái Vi có mặt dày đến đâu thì cũng đừng hòng nghĩ đến việc sống ở đây.

Coi như anh làm một mẻ khoẻ suốt đời, vừa không làm phiền lòng bố vừa giải quyết vấn đề của Tề Thái Vi, vô cùng mỹ mãn.

Hơn nữa, nơi đây cách trụ sở công ty của anh cũng không xa lắm, chỉ cần không kẹt xe thì mất khoảng hai mươi phút, hơn nữa lại là quận mới nên cơ sở vật chất đều đi đầu cả nước. Mà nơi này lại vắng vẻ, không đông đúc nhộn nhịp như thành phố, cá nhân anh rất thích nơi này.

Rõ ràng là Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ cũng rất thích.

Thứ hai, anh và Đường Dạ Khê đưa hai con đi học, còn bố anh lại mặc giáp ra trận lần nữa, tham gia đội dự án.

Đội dự án hoàn toàn khép kín, chỉ khi công việc kết thúc, được nghỉ phép thì cả đội mới về nhà nghỉ ngơi.

Điều này có nghĩa là bố anh sẽ không được gặp bọn trẻ trong một thời gian, vì lý do này nên ông cực kỳ luyến tiếc. Sáng thứ hai ông đã dậy sớm và chạy đến đây để ăn sáng với bọn trẻ rồi lại cùng Đường Dạ Khê đưa hai đứa trẻ đến trường.

Trước đó, ông còn chụp ảnh và quay video hai đứa, chụp mãi vẫn chưa xong.

Theo lời của bố anh, những bức ảnh và video này sẽ là món ăn tinh thần của ông.

Sau sự việc này, anh càng thấy rõ vị trí của mình trong tâm trí của bố.

Anh đã hoàn toàn bị thất sủng.

Trong điện thoại của bố chứa đầy ảnh và video của hai đứa trẻ, nhưng lại không hề có lấy một tấm ảnh của anh.

Anh tức giận chửi thề một câu bị bố nghe được, ông liếc nhìn anh và tàn nhẫn nói rằng không phải anh bị thất sủng mà từ trước đến giờ anh chưa bao giờ được sủng.

Anh không hề buồn bã chút nào, vì anh biết rằng bố anh đang nói dối.

Anh tin rằng người mà bố yêu nhất vẫn là anh.

Mặc dù có vẻ như bố anh yêu thương hai đứa trẻ nhất, nhưng cũng chính vì hai đứa trẻ là con của anh nên bố anh mới yêu thương chúng như vậy.

Vậy thì chẳng khác nào người mà bố yêu thương nhất chính là anh chứ.

Anh tin chắc vào điều này và không chấp nhận bất kỳ phản bác nào!

Ông Cố tham gia đội dự án, hai đứa trẻ đến trường với cặp sách nhỏ trên lưng, Cố Thời Mộ cũng đến công ty, chỉ còn lại một mình Đường Dạ Khê và cô cũng bắt đầu bận rộn với chuyện của văn phòng.

Văn phòng của cô đã được chuyển đến một nơi khác để hoạt động, cần phải làm bảng hiệu và biển quảng cáo, và văn phòng của cô cũng cần được trang trí, vân vân…

Mặc dù công việc của cô là hoạt động bên ngoài, cô cũng không làm việc tại văn phòng nhưng vẫn có một văn phòng.

Sau đó, cần phải chuẩn bị ký túc xá cho nhân viên của mình.

Cô đã làm những việc này quen rồi nên làm một cách rất bài bản, đâu ra đấy và không hề thấy phiền toái chút nào.

Hơn nữa, trước kia chỉ có mình cô tự làm, bây giờ còn có bốn người giúp đỡ.

Đó là bốn vệ sĩ mà Cố Thời Mộ cử đến bảo vệ cho ba mẹ con cô, Tần, Hoài, Cận, Tửu.

Nhà trường không cho vệ sĩ vào nên khi hai đứa nhỏ đến trường học thì hai vệ sĩ có nhiệm vụ bảo vệ hai đứa trẻ được rảnh rỗi.

Cùng với hai vệ sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ cô thì cả bốn người họ đã trở thành người giúp việc cho cô.

Hơn nữa, mỗi người trong bốn người này đều có nhân viên trong tay, thấy Đường Dạ Khê muốn làm gì là lập tức gọi điện thoại, lát sau sẽ có một đám người tới giúp đỡ.

Trong vòng chưa đầy một tuần, văn phòng của Đường Dạ Khê đã được trang trí đâu ra đấy.

Tất cả đều được sắp xếp theo phong cách mà cô thích, là kiểu dáng mà cô thích nhất trong tưởng tượng.

Văn phòng vẫn được gọi với tên ban đầu: Quảng Hạ.

Đây là tên mà sư phụ đã đặt cho văn phòng của cô, lấy từ một câu nói của người xưa để lại:

“An đắc quảng hạ thiên vạn gian,

Ðại tí thiên hạ hàn sĩ câu hoan nhan,

Phong vũ bất động an như san.”

Ý của câu này là làm sao có được hàng vạn ngôi nhà cao ráo khang trang, che chở cho người nghèo trên thế giới, khiến họ tươi cười hớn hở, lòng vững như núi.

Câu này xuất phát từ bài thơ “Bài ca nhà tranh bị gió thu phá nát” của đại thi hào đời Đường là Đỗ Phủ, và đó cũng là câu nói tâm đắc nhất của sư phụ cô khi còn sống.

Sư phụ của cô là một người theo chủ nghĩa lý tưởng, có tấm lòng hào hiệp của một vị anh hùng thời xưa, sau khi say rượu, ông ấy vẫn thường nói rằng mình đã sinh nhầm thời đại.

Sư phụ nói rằng lẽ ra ông ấy phải được sinh ra ở thời cổ đại.

Nếu sinh ra ở thời cổ đại thì một bầu rượu, một thanh kiếm, phóng ngựa giang hồ, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, đạp lên mọi sự bất công của thiên hạ.

Sư phụ của cô là một người tốt, nhưng cũng giống như cô, ông ấy cũng là một người không may mắn.

Sư phụ của cô đã từng có một cuộc hôn nhân, nhưng vợ của ông ấy không thể chịu nổi tính cách thích giao lưu bạn bè của ông ấy nên đã ly hôn.

Vợ của sư phụ không cần con nên đã tái hôn với một doanh nhân giàu có.

Sư phụ rất yêu vợ nên vào ngày bà ta tái hôn ông đã uống rất nhiều rượu, khi ông ấy tỉnh dậy sau cơn say bí tỉ thì đứa con duy nhất của ông ấy đã không còn nữa.

Sư phụ của cô là một người rất tài giỏi, văn võ song toàn, khi còn trẻ đã từng giữ những chức vụ quan trọng trong Hiệp hội võ thuật quốc gia.

Nhưng vì tìm kiếm đứa con duy nhất bị mất tích mà sư phụ của cô đã từ chức.

Sau khi từ chức, sư phụ đi khắp nơi tìm con.

Sau khi tiêu hết số tiền tiết kiệm trong ngân hàng, sư phụ đã bán bất động sản và mở văn phòng Quảng Hạ, vừa nhận sự uỷ thác vừa tiếp tục đi tìm con.

Văn phòng nhận tất cả các công việc, nhưng chủ yếu là những công việc tương tự như công việc của thám tử tư.

Đối với loại hình kinh doanh này, cần phải chạy ngược chạy xuôi, điều tra khắp nơi, có thể tiếp xúc với đủ hạng người, vừa có thể kiếm thu nhập, vừa có thể hỗ trợ sư phụ tiếp tục tìm con, có thể vừa tranh thủ cơ hội làm việc để tìm con.

Thật đáng tiếc là sư phụ của cô đã tìm kiếm cả nửa đời người mà vẫn chưa tìm được con trai của mình.

Trước khi sư phụ qua đời, cô từng cam đoan với sư phụ rằng sẽ tiếp tục giúp ông ấy tìm con trai.

Sư phụ nói quá khó khăn, không muốn cô sống vất vả như vậy nên bảo cô cứ tiếp tục mở văn phòng, tìm được thì tìm, không tìm được thì thôi.

Bây giờ ở bên ngoài, dưới tay cô có tổng cộng mười người, bảy người trong số họ đã nhận lời uỷ thác của khách, ba người còn lại đã nhận lời ủy thác của cô để giúp cô tìm con trai của sư phụ.

Bây giờ cô còn phải chăm sóc Tiểu Sơ và Tiểu Thứ, cô không còn sức lực, chờ cô lấy lại sức thì sẽ giúp sư phụ tìm được con trai của ông ấy.

Sư phụ rất thương cô, không muốn liên luỵ đến cô nên cô cũng rất thương sư phụ của mình.

Khi sư phụ còn sống, ông ấy luôn lo lắng con trai mình sẽ bị kẻ bắt cóc đánh gãy tay chân ném ra đường bắt đi ăn xin, rồi lại sợ bị bán đến chỗ khỉ ho cò gáy làm con của nhà người khác thờ tự hương hoả. Đến vùng khỉ ho cò gáy sẽ không được ăn ngon mặc đẹp, cũng chẳng được cho đi học.

Cô biết, sư phụ chết không nhắm mắt.

Cô phải giúp sư phụ tìm con trai của ông ấy... Ít nhất, chỉ cần cô vẫn còn sống thì vẫn sẽ giúp sư phụ tìm kiếm, quyết không từ bỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play