Đường Dạ Khê biết rằng câu nói “anh họ tốt” đầy mỉa mai của Cố Thời Mộ không phải muốn ám chỉ Đường Cẩm Địch, mà là anh họ cả Đường Cẩm Tiêu của cô.

Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác.

Cô thì thầm: “Dù sao Đường Cẩm Y cũng là em gái ruột của anh Tiêu...”

Cố Thời Mộ liếc nhìn cô và nhẹ nhàng nói: “Cho nên em xem ai thèm bận tâm đến những cay đắng mà em phải chịu chứ? Bởi vì cô ta là em cùng bố khác mẹ của Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch, nên những đòn roi mà em phải chịu đựng chẳng là gì cả, những cay đắng mà em đã chịu chẳng đáng gì ư.”

Mặc dù Đường Thuỷ Tinh và Ôn Minh Viễn cứ luôn miệng nói rằng họ yêu con gái Đường Dạ Khê của họ thế nào và cảm thấy có lỗi với cô ra sao nhưng chưa bao giờ thấy họ đi tìm công lý cho Đường Dạ Khê.

Vì chuyện này mà hôm nay anh đến nhà họ Ôn đón cô, mới không thèm bước vào cổng nhà họ Ôn.

Trong mắt anh, Ôn Minh Viễn và Đường Thuỷ Tinh không xứng làm bố mẹ của Đường Dạ Khê.

Nếu như Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của anh cũng phải chịu những chuyện mà Đường Dạ Khê đã phải chịu, lại bị đối xử như Đường Dạ Khê đã từng bị đối xử thì nhất định anh sẽ khiến những người đó sống không bằng chết, sẽ phải hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!

Nghĩ đến Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ vừa đáng yêu lại thông minh lanh lợi như thế thì lòng anh lại mềm nhũn.

Cũng may.

Bởi vì Tiểu Sơ và Tiểu Thứ được Đường Dạ Khê đưa đến thế giới để cứu Đường Cẩm Tiêu nên Đường Cẩm Tiêu bảo vệ rất sát sao cho hai đứa nhỏ.

Mặc dù mẹ con Hình Bội Trân không có thiện cảm gì với hai đứa trẻ nhưng họ không dám động tay động chân với chúng.

Nếu không thì…

Ánh mắt anh lạnh lùng, toàn thân phát ra một luồng khí tàn ác khiến người khác phải khiếp sợ.

“Anh...” Đường Dạ Khê chưa bao giờ thấy Cố Thời Mộ như thế này, cô kinh ngạc nhìn anh, theo bản năng xích sang một bên cách xa anh ra.

“Không có gì đâu.” Cố Thời Mộ lườm cô: “Đừng ngốc nghếch như vậy, người khác vừa nói vài câu tốt đẹp với em mà em đã lập tức thật lòng thật dạ với người ta rồi. Nếu trước đây họ thật sự để tâm đến những đau khổ của em thì sẽ giúp em báo thù, họ không có tư cách làm bố mẹ của em.”

Dựa vào quan hệ huyết thống mà gọi bố mẹ thì cũng thôi đi, còn muốn hiếu thuận thật lòng với họ giống như anh hiếu thuận với bố anh thì không cần thiết.

Họ không xứng đáng!

Đường Dạ Khê nghe anh nói vậy thì cô cũng hiểu là anh thật lòng muốn tốt cho cô.

Cô nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, trong lòng rối bời.

Mãi một lúc lâu sau hai người vẫn không nói gì.

Một hồi sau, Đường Dạ Khê mới lấy lại tinh thần, nhìn con đường phía trước: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Cũng sắp đến rồi.” Cố Thời Mộ kiệm lời như vàng.

Đường Dạ Khê nhận ra rằng tâm trạng anh không tốt.

Cô nhìn vào bức ảnh trên tay mình.

Nó vừa được Cố Thời Mộ ném cho cô, là bức ảnh mà trợ lý của Cố Lạc Hàn đã chụp vết sẹo trên lưng cô.

Từ khi quen Cố Thời Mộ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô thấy Cố Thời Mộ có tâm trạng không tốt.

Rất mới lạ.

Dù sao thì hình tượng vị thái tử gia của nhà họ Cố trong cảm nhận của cô là rất cao lớn.

Quyết định kế sách, chỉ huy điềm đạm, Thái Sơn sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt.

Thế mà bây giờ cô lại thật sự nhìn thấy dáng vẻ tâm trạng không tốt của anh.

Cô thầm đoán rằng tâm trạng của Cố Thời Mộ không tốt là vì bức ảnh trên tay cô.

Bỗng nhiên cô thấy trái tim mình thật mềm mại và ấm áp.

Người đàn ông này thực sự rất tốt với cô.

Mặc kệ là vì các con hay vì lý do nào khác đều được, anh đều rất thật lòng quan tâm đến cô.

Anh đã giúp cô điều tra nhiều chuyện, trả lại sự trong sạch và công bằng cho cô. Anh còn vì vết sẹo mà đã rất lâu cô không để ý đến, tự mình đưa cô đến bệnh viện của Cố Lạc Hàn và bảo em trai giúp cô điều chế thuốc xoá sẹo.

Trước đây chưa từng có ai đối xử với cô như thế này... Thật sự rất quan tâm rồi.

“Cố Thời Mộ... cảm ơn anh...” Cô buột miệng nói khẽ.

Cố Thời Mộ quay lại nhìn cô một lát và lắc đầu: “Ngốc quá, chẳng trách lúc nào cũng bị người ta bắt nạt.”

Đường Dạ Khê: “...”

Cô vừa định nói gì đó thì Cố Thời Mộ đã nói: “Tới rồi.”

Chiếc xe dừng lại và cánh cửa được mở từ bên ngoài.

Đường Dạ Khê xuống xe, nhìn quanh thì phát hiện đó là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Cô nghi ngờ hỏi: “Đây là đâu?”

“Văn phòng của em.” Cố Thời Mộ đi trước dẫn đường.

Đường Dạ Khê đi theo sau anh, đi vào cái sân ở bên đường.

Bước vào sân, Đường Dạ Khê sửng sốt.

Cô dừng bước: “Anh nói đùa đó à?”

Sao đây có thể là văn phòng của cô được?

Đây rõ ràng là một trang viên.

Đứng ở trong sân, cô không nhìn thấy toàn cảnh phía sau nên cũng không nhận ra được đó là cái sân bên trong và bên ngoài cách nhau vài bước, nhưng chắc chắn là cái sân này rất rộng.

Phía trước là cửa hàng sát với đường cái, tổng cộng có sáu tầng. Phía sau cửa hàng là một khoảng sân rất rộng rãi với những cây cầu nhỏ có nước chảy, hòn non bộ với những gian nhà nhỏ, những bông hoa đẹp mê hồn và cỏ cây tươi tốt.

Phía sau sân có ba tòa nhà, tòa chính ở giữa cũng cao sáu tầng, phong cách tuyệt đẹp, trang nhã, nguy nga.

Có một tòa nhà phụ ở bên trái và bên phải của tòa nhà chính, cao ba tầng, điều này bổ sung và đối lập với phong cách xây dựng của tòa nhà chính, có thể thấy rằng nó được thiết kế bởi một nhà thiết kế nổi tiếng.

Có một con đường rộng giữa tòa nhà chính và tòa nhà phụ, phía sau là không gian thoáng đãng rộng rãi và một vườn hoa.

Hai tòa nhà nhỏ cổ kính được xây dựng ở hai góc sau bồn hoa, các tòa nhà nhỏ nằm ở các góc sân, giống như hai vệ sĩ đang canh giữ tòa nhà chính.

Ở một nơi tấc đất tấc vàng như Dạ Đô lại có một trang viên lớn như vậy, khoan hãy nói đến giá trị của nó là bao nhiêu, cho dù có tiền cũng không mua được.

Cố Thời Mộ nói, đây là văn phòng của cô ư?

Đùa quá trớn rồi đó.

Tiền cô kiếm được trong một tháng sợ rằng ngay cả phí bảo vệ nơi này cũng không đủ để trả!

“Tôi không nói đùa với em.” Cố Thời Mộ nói: “Đây là khu mới giải phóng mặt bằng của Dạ Đô, đối diện là trường tiểu học và trường trung học cơ sở quý tộc, học viện thương mại đã được xây dựng trong vài năm gần đây. Môi trường học tập và đội ngũ giảng viên tốt nhất ở Dạ Đô, cơ sở vật chất hỗ trợ cũng hiện đại nhất ở Dạ Đô. Sau này gia đình chúng ta sẽ chuyển đến đây và gửi Tiểu Sơ, Tiểu Thứ đến trường tiểu học đối diện để đi học.”

Anh xoay tay chỉ vào cửa hàng trước mặt: “Văn phòng của em ở ngay bên ngoài, trường học của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ở ngay phía đối diện, chỉ băng qua một con đường là đến. Như vậy cho dù là em hay Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cũng sẽ rất yên tâm.”

Đường Dạ Khê trợn tròn mắt, mãi một hồi lâu mới hoàn hồn từ trong nỗi hoảng sợ: “…Vậy ông Cố thì sao? Ông Cố cũng sẽ dọn đến đây ở ư?”

“Bố tôi sẽ không chuyển đến.” Cố Thời Mộ nói: “Cấp trên có mệnh lệnh, có một dự án cần bố tôi phụ trách nên bảo bố tôi quay lại làm việc.”

“Hả?” Đường Dạ Khê càng thêm kinh ngạc: “Không phải là ông Cố đã nghỉ hưu rồi sao?”

“Không phải nghỉ hưu, mà là nghỉ phép.” Cố Thời Mộ nói: “Bây giờ có lệnh từ cấp trên kêu ông ấy quay lại làm việc.”

Đường Dạ Khê: “...”

Cô biết rằng hầu hết công việc của những người ở vị trí như ông Cố trở lên đều cần phải giữ bí mật nên cô cũng biết điều không hỏi ông Cố bị gọi về làm việc gì.

Cô nhìn quanh sân và thì thào: “Ừm… quá xa xỉ rồi…”

Cố Thời Mộ liếc nhìn cô rồi lại lơ đãng liếc nhìn xung quanh, hành động rất tuỳ tiện nhưng lại cực kỳ ung dung quý phái: “Con trai của tôi xứng đáng với những thứ tốt nhất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play