Sau này bọn họ sẽ không bao giờ đối xử tốt với Ôn An An nữa, từ nay Ôn An An sẽ trở thành Thái An An, là con gái của Đường Linh Lung và Thái Học Minh, không còn quan hệ gì với bọn họ, với nhà họ Đường.

"Bà đừng có mơ mộng viển vông nữa." Ánh mắt lạnh như băng của Đường Thủy Tinh chứa đầy nỗi căm hận đến thấu xương, giống như một con dao băng dính đầy máu chém thẳng vào người Đường Linh Lung.

"Chuyện tôi ghê tởm nhất trong cuộc đời này chính là đã nuôi dưỡng đứa con hoang của bà và Thái Học Minh, từ nay về sau tốt nhất đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu cô ta còn dám xuất hiện trước mặt tôi, tôi thấy lần nào là đánh lần đó. Trước đây bà đối xử với con gái của tôi thế nào thì bây giờ tôi sẽ đối xử với cô ta thế nấy."

“Bà dám.” Mắt Đường Linh Lung trừng lớn như sắp nứt ra: "Đường Thủy Tinh, bà không phải là người mà. An An vô tội, con bé gọi bà là mẹ nhiều năm như vậy mà bà nói trở mặt là trở mặt à? Lương tâm của bà đâu rồi?"

"Loại người như bà thì có tư cách gì mà hỏi lương tâm người khác? Bà cũng biết trên đời này có cái gọi là lương tâm sao?" Đường Thủy Tinh cười lạnh: "Bà ngược đãi con gái của tôi, muốn giết con gái của tôi, thế mà bây giờ còn muốn tôi yêu thương con gái của bà như báu vật hả? Đường Linh Lung, bà cứ chờ xem, một ngày nào đó tôi sẽ khiến con gái của bà còn thảm hại hơn so với tình cảnh hiện tại của bà."

Bà nói mấy lời này chỉ cố tình chọc giận Đường Linh Lung mà thôi, suy cho cùng bà không phải loại người như Đường Linh Lung, cùng lắm bà chỉ ngừng đối xử tốt với Ôn An An, nhưng nếu bảo bà đi đối phó với Ôn An An thì bà làm không được.

Bà chỉ muốn hù dọa Đường Linh Lung, muốn khiến cho Đường Linh Lung sợ hãi và sống trong nỗi thấp thỏm không yên, chỉ cần Đường Linh Lung khó chịu thì bà mới cảm thấy vui.

Bà cố tình nói dối nhưng Đường Linh Lung lại tin là thật, từ đầu đến cuối bà ta đều là kẻ ti tiện bỉ ổi, là loại ti tiện bỉ ổi độc ác nhất thế mà lại tin lời của Đường Thủy Tinh.

Bà ta giống như phát điên cố gắng đứng dậy nhưng lại bị cảnh sát trại giam đè xuống, bà ta trợn trừng mắt lườm Đường Thủy Tinh, gương mặt méo mó dữ tợn đang gào rống một cách điên cuồng.

"Đường Thủy Tinh, bà dám động vào con gái của tôi thử xem, tôi có thành ma cũng không buông tha cho bà đâu."

Có thể sắp xếp cho con gái mình thay thế vị trí cô chủ của nhà họ Ôn là chuyện mà bà ta tự hào nhất trong cả cuộc đời, từ nhỏ bà ta đã là một đứa con riêng nên lúc nào cũng bị người khác nhìn bằng ánh mắt xem thường, khinh bỉ.

Rõ ràng bà ta cũng giống như Đường Thủy Tinh đều là con gái của bố bà ta, nhưng Đường Thủy Tinh là cô chủ nhà họ Đường, cho dù đi đến đâu cũng giống như mặt trăng được vây quanh bởi các vì sao vô cùng lấp lánh. Còn bà ta lại giống như một con chuột sống trong cống ngầm, không có ai thèm ngó ngàng đến bà ta.

Trong người chảy cùng một dòng máu, dựa vào cái gì Đường Thủy Tinh thì vô cùng cao quý có thể nắm được tất cả mọi thứ, còn bà ta chỉ có thể bị người ta khinh bỉ không có gì trong tay.

Bà ta không cam tâm.

Thế nhưng con người lại không thể vượt lên trên số phận, bất kể bà ta có bày mưu tính kế thế nào thì Đường Thủy Tinh vẫn luôn ngồi tít trên cao, vẫn đứng trên đầu bà ta.

Bà ta không chịu nổi sự chênh lệch này nên đã vận dụng hết thảy mọi thứ mà mình có để tráo đổi con gái của bà ta và Đường Thủy Tinh, để cho con gái của bà ta thay thế vị trí của con gái Đường Thủy Tinh trở thành cô chủ nhà họ Ôn, hưởng thụ hết vinh hoa phú quý của nhà họ Ôn.

Trong suốt cuộc đời của mình, mặc cho bà ta có làm gì cũng thất bại duy chỉ có chuyện này là thành công.

Đứa con gái cao quý của Đường Thủy Tinh lại trở thành một đứa con riêng, một đứa nghiệt chủng bị mọi người mắng chửi, tuy được nhà họ Đường nhận nuôi nhưng vẫn sống như một người hầu.

Còn con gái của bà ta thì sao?

Con gái của bà ta trở thành cô chủ duy nhất của nhà họ Ôn, được mọi người trong nhà họ Ôn cưng chiều trong lòng bàn tay.

Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là lòng bà ta đã cảm thấy vô cùng hả hê, đây là niềm kiêu hãnh lớn nhất, là an ủi lớn nhất trong đời của bà ta.

Nhưng bây giờ bà ta lại thất bại, thân phận thật sự của con gái bà ta đã bị phát hiện.

Thế mà Đường Thủy Tinh lại không hề để tâm đến tình cảm hơn hai mươi năm nuôi dưỡng, trực tiếp đuổi con gái của bà ta ra khỏi nhà họ Ôn, còn nói muốn trả thù con gái của bà ta nữa.

Bà ta đã là một kẻ thất bại ngay từ khi sinh ra, cho dù có nằm mơ bà ta cũng muốn thắng Đường Thủy Tinh một lần.

Đường Thủy Tinh thay bà ta nuôi dưỡng con gái, còn con gái của Đường Thủy Tinh lại bị bà ta tra tấn hành hạ, sống chui rúc một cách hèn hạ chính là thắng lợi duy nhất của bà ta.

Nhưng bây giờ ngay cả thắng lợi duy nhất đó bà ta cũng mất đi, trái tim của bà ta đau đớn giống như bị axit sunfuric ăn mòn, cảm giác khó chịu đó cứ như sẽ khiến bà ta chết ngay trong giây tiếp theo.

Bà ta siết chặt nắm tay đập mạnh xuống bàn: "Đường Thủy Tinh, An An là do bà nuôi lớn, nếu bà dám động vào An An thì ngay cả súc sinh bà cũng không bằng, sớm muộn gì cũng bị báo ứng mà thôi."

"Tôi không cần động tới cô ta." Đường Thủy Tinh lạnh lùng nói: "Rồng sinh ra rồng, phượng sinh ra phượng, con của con chuột chỉ biết đào hang, con gái của bà cũng giống như bà vậy, đều là cái đồ phụ nữ không biết xấu hổ. Ôn Huyền An có lòng tốt muốn giúp đỡ cô ta, thế mà cô ta lại tính kế để bò lên giường Ôn Huyền An, muốn gả cho Ôn Huyền An, Ôn Huyền An đã có người trong lòng nên đương nhiên sẽ không hứng thú với cô ta. Không những mất đi sự trong trắng mà cô ta còn bị mẹ con Ôn Huyền An đánh một trận, bị Ôn Huyền An coi như rác rưởi tống ra khỏi nhà sau đó đưa đến nhà họ Thái..."

Bà cong môi mỉa mai: "Tôi nghe nói vợ kế của Thái Học Minh là một con hổ cái, bà đoán xem vợ kế của Thái Học Minh sẽ đối xử với loại phụ nữ không biết chừng mực như Thái An An thế nào?"

“Bà câm miệng, câm miệng, câm miệng." Đường Linh Lung tức giận đến hai mắt đỏ ngầu như sắp phát điên, bà ta liều mạng đập mạnh xuống mặt bàn, khàn giọng rống giận: “Đường Thủy Tinh, bà không thể đối xử với An An như vậy, bà không thể, bà không thể."

Vốn dĩ bà ta cho rằng loại người tự xưng là người tốt như Đường Thủy Tinh, cho dù có phát hiện ra thân thế thật sự của con gái mình thì cũng sẽ nghĩ đến tình cảm hơn hai mươi năm nuôi dưỡng với con gái của bà ta, cũng sẽ suy nghĩ cho thanh danh mà đối xử thật tốt với con gái của bà ta.

Thậm chí có lúc bà ta còn cực kỳ muốn xem thử, lúc Đường Thủy Tinh phát hiện ra đứa con gái mình nuông chiều hơn hai mươi năm lại là con gái của Đường Linh Lung thì sẽ có phản ứng gì?

Bà ta còn tưởng sau khi biết rõ sự thật thì Đường Thủy Tinh chắc chắn sẽ rất đau khổ, nhưng cho dù Đường Thủy Tinh có đau khổ đến mấy, một khi đã nuôi dưỡng con gái của bà ta hơn hai mươi năm thì bất kể là vì tình cảm hay là vì giữ gìn danh tiếng thì Đường Thủy Tinh đều phải tiếp tục nuôi dưỡng con gái của bà ta.

Nhưng nào ngờ, mọi chuyện lại không giống với những gì mà bà ta nghĩ.

Một người luôn tự xưng mình là người tốt như Đường Thủy Tinh lại ác độc như vậy, không hề quan tâm đến tình cảm trước đây, trực tiếp đuổi con gái của bà ta ra khỏi nhà họ Đường rồi đưa đến nhà họ Thái.

Con cọp cái nhà họ Thái kia vô cùng tàn nhẫn, con gái của bà ta mà rơi vào tay của con cọp cái nhà họ Thái kia thì nhất định sẽ không có kết cục tốt.

Cuộc đời của bà ta chỉ sinh duy nhất một đứa con nên bà ta đã gửi gắm tất cả hy vọng lên người của con gái bà ta.

Ban đầu bà ta còn mong con gái mình sẽ dùng thân phận cô chủ nhà họ Ôn để gả cho một gia đình giàu có còn hiển hách hơn nhà họ Ôn, sau đó chờ con gái bà ta sinh cho gia đình giàu có hiển hách hơn nhà họ Ôn một người thừa kế, đứng vững gót chân thì bà ta mới nói cho Đường Thủy Tinh biết bí mật kinh thiên động địa này.

Được cưng chiều ở nhà họ Ôn từ nhỏ cho đến lớn, dùng cái ván của nhà họ Ôn để bước vào một gia đình giàu có lại là con gái ruột của Đường Linh Lung bà ta chứ không phải con gái của Đường Thủy Tinh, còn con gái ruột của Đường Thuỷ Tinh thì đang sống trong nhà họ Đường giống như một người hầu.

Đến khi Đường Thủy Tinh biết được sự thật chắc chắn sẽ đau khổ cả đời, lúc đó bà ta chính là người thắng cuộc

Nhưng bây giờ mọi thứ đều đã kết thúc rồi, niềm hy vọng cuối cùng của bà ta cũng đã không còn nữa.

“Đường Thủy Tinh, cái đồ hèn hạ này, tôi phải giết bà.” Rốt cuộc bà ta cũng không thể khống chế được thù hận trong lòng mà dồn sức đứng lên, đẩy cảnh sát trại giam ở phía sau bà ta ra rồi gào thét xông về phía Đường Thủy Tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play