“Vâng?” Đường Dạ Khê như đi lạc vào chốn thần tiên mới định thần lại: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Đường Thủy Tinh hỏi: ‘Đang suy nghĩ gì mà thất thần như thế, mẹ đã gọi con mấy tiếng rồi mà con cũng không nghe thấy.”
“Không có gì ạ.” Đường Dạ Khê hơi đỏ mặt: “Mẹ, mẹ gọi con có gì không?”
“Cũng chẳng có gì…” Đường Thủy Tinh nắm tay cô: “Mẹ chỉ muốn hỏi con là bố con đã liên hệ với bên phía trại giam, họ nói là sáng nay chúng ta có thể đến thăm tù, đi thăm Đường Linh Lung. Khê Khê… con có đi không?”
“...” Đường Dạ Khê im lặng một lát rồi gật đầu: “Mẹ, con đi cùng mẹ.”
Cô cũng muốn đi gặp Đường Linh Lung một lần.
Cô biết mẹ cô muốn gặp Đường Linh Lung là muốn mắng bà ta, muốn trút giận.
Đi xem cuộc sống tồi tệ của Đường Linh Lung thì mẹ cô mới có thể xoa dịu phần nào nỗi căm tức trong lòng.
Mà cô... cô cũng không thể nói tại sao mình lại muốn gặp Đường Linh Lung.
Chỉ là muốn đi gặp bà ta, nghe bà ta nói những suy nghĩ hiện tại của bà ta là gì.
Có thấy hối hận khi ngày trước đã tráo đổi cô và Ôn An An không?
Nhìn thấy mẹ con cô, liệu Đường Linh Lung sẽ đau khổ sám hối hay là đến chết vẫn không hối cải mà chửi ầm ĩ lên?
“Ừ.” Đường Thủy Tinh nắm tay cô, oán hận nói: “Nếu không phải trước đây ông ngoại ép mẹ thề không được tự tay đối phó với bà ta thì mẹ chỉ hận không thể tự tay băm vằm bà ta thành trăm mảnh.”
Bố bà đã quá mềm lòng, rõ ràng ông ấy biết đã bị mẹ của Đường Linh Lung tính kế mới sinh ra Đường Linh Lung, nhưng ông ấy vẫn một lòng một dạ làm một người bố hiền lành với bà ta.
Bố bà hy vọng Đường Linh Lung sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc, không để bà và các anh trai của bà nhắm vào Đương Linh Lung.
Thật tiếc khi lòng tốt của bố bà không được đền đáp, Đường Linh Lung còn ác độc hơn cả người mẹ súc sinh kia của bà ta. Đường Thủy Tinh và các anh trai không nhắm vào Đường Linh Lung nhưng bà ta lại tự tìm đến cái chết và tự tống mình vào tù.
“Mẹ, thật ra là ông ngoại rất thương yêu mẹ, không muốn mẹ bị bẩn tay.” Đường Dạ Khê thấy Đường Thủy Tinh oán trách bố mình thì giải thích với bà: “Con nghe các cậu kể lại, ông ngoại hiểu rõ mẹ nhất, ông ngoại bắt mẹ thề không được động vào Đường Linh Lung không phải để bảo vệ bà ta mà vì muốn bảo vệ mẹ.”
Đường Thủy Tinh im lặng một lúc mới cười nói: “Đúng vậy, mẹ tự mình ra tay sẽ làm bẩn tay mình, nếu mẹ phạm pháp, có lẽ sẽ bị cảnh sát bắt vào tù như Đường Linh Lung. Vì ông ngoại con biết mẹ hận kẻ thù, sợ mẹ xúc động mà lầm đường lạc lối nên mới bắt mẹ thề, không cho mẹ động vào Đường Linh Lung. Đúng thật ông ngoại là người hiểu mẹ nhất.”
Nhưng chỉ cần bà nghĩ đến mình, mẹ và con gái, cả ba thế hệ trong một gia đình đều bị mẹ con Đường Linh Lung bày mưu tính kế mà chịu nhiều đau khổ thì bà khó mà bình tâm được.
Bà càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu bèn đứng lên: “Bây giờ chúng ta đi trại tạm giam đi?”
Bây giờ bà rất muốn nhìn thấy Đường Linh Lung.
Nếu bà đã không thể tự mình băm vằm Đường Linh Lung ra thành trăm mảnh, không thể tự tay đánh Đường Linh Lung mấy bạt tai, nhưng mà mắng bà ta mấy câu cũng tốt, nói không chừng trong lòng bà sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Ôn Minh Viễn nghe theo lời bà, còn Đường Dạ Khê và Đường Hòa Cẩn cũng không phản đối, bọn họ cùng Đường Thủy Tinh rời khỏi biệt thự của nhà họ Ôn chạy đến trại giam.
Ôn Minh Viễn đã phái người đi làm thủ tục từ trước.
Sau khi bọn họ đến trại tạm giam, rất nhanh chóng đã gặp được Đường Linh Lung.
Đường Linh Lung mặc áo tù và tóc bị cắt ngắn.
Trước đây bà ta thích nhất là mặc áo choàng và uốn tóc, nhưng bây giờ, mái tóc xoăn ấy đã bị cắt ngắn cũn cỡn.
Hai chân bà ta bị xích lại, hai tay bị còng, sắc mặt xanh xao vàng vọt, đôi mắt trũng sâu, làn da chảy xệ đầy nếp nhăn.
Bà ta cũng trạc tuổi Đường Thủy Tinh nhưng Đường Thủy Tinh chăm sóc da rất tốt nên trông bà như mới ngoài ba mươi tuổi, thế mà nhìn Đường Linh Lung cứ như một người phụ nữ trung niên năm mươi sáu mươi tuổi.
Nhìn thấy Đường Thủy Tinh bước vào trại giam cùng Ôn Minh Viễn, Đường Dạ Khê và Đường Hòa Cẩn thì bà ta ngồi sau bàn định đứng dậy, nhưng người cai ngục đã giữ vai bà ta quát lớn: “Không được nhúc nhích.”
Bà ta ngồi ở trên ghế không dám nhúc nhích, trợn mắt tức giận nhìn Đường Thủy Tinh hỏi: “Bà đến đây làm gì? Đến đây để cười nhạo tôi à?”
“Đúng vậy, bà nói đúng, tôi tới đây là để cười nhạo bà đấy.” Đường Thủy Tinh ngồi xuống đối diện bà ta, ngẩng cao cằm, khinh thường nhìn bà ta như nhìn rác rưởi vậy: “Đường Linh Lung, gieo gió thì gặt bão. Cho dù bà có trăm phương ngàn kế đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn rơi vào kết cục bị xiềng xích trong nhà giam, bà mãi mãi không thể đạt được những điều mà bà mong muốn.”
Đường Linh Lung căm hận đến nỗi run lên, nắm chặt hai tay: “Bà hả hê cái gì vậy chứ? Chẳng phải bà luôn ra vẻ kiêu ngạo, xem thường người khác sao? Thế mà ngay cả con gái của mình cũng không bảo vệ được là sao?”
Bà ta liếc nhìn Đường Dạ Khê, cười khinh bỉ: “Bây giờ con gái bà đã ra hình người rồi nhỉ. Bà có biết trước mặt tôi, cô ta không bằng một con chó không? Nếu tôi bảo cô ta quỳ thì cô ta phải quỳ xuống, tôi bảo cô ta tự vả mặt thì cô ta sẽ quỳ giống như một con chó dưới chân tôi và tự vả mặt mình. Nếu tôi không vui thì sẽ đạp ngã cô ta xuống đất, giẫm lên mặt cô ta bảo cô ta nhận sai, cô ta còn không bằng…”
“Bà câm miệng cho tôi.”
Đường Linh Lung chưa nói xong thì Đường Thủy Tinh đã không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Bà đột ngột đứng dậy, túm tóc Đường Linh Lung và tát cho bà ta vài cái.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, bà túm tóc Đường Linh Lung, kéo bà ta về phía mình, hất bà ta xuống đất rồi đá mạnh vào người bà ta: “Cho bà ăn hiếp con gái tôi, tôi phải đánh bà chết, đánh bà chết.”
Việc được dạy dỗ tốt khiến bà không thể chửi bới những lời khó nghe, bà dồn hết những giận dữ và hận thù lên đôi chân của mình, đá tới tấp vào mặt và cơ thể của Đường Linh Lung.
Những gì Đường Linh Lung nói thật quá trêu ngươi người khác rồi.
Nghe xong lời nói của Đường Linh Lung, cai ngục cũng thầm mắng bà ta không phải người, thấy bà ta bị Đường Thủy tinh đánh thì thích thú quan sát. Mặc dù cai ngục cũng giả bộ can ngăn nhưng lại không dùng sức nên bị Đường Thủy Tinh đang tức giận đẩy ra mấy lần.
Cho đến khi cai ngục cảm thấy Đường Linh Lung bị đánh đã đủ rồi, lỡ như bà ta bị nội thương thì cai ngục sẽ bị trừng phạt nên mới mạnh mẽ kéo Đường Thủy Tinh ra.
Đường Linh Lung nằm ôm đầu trên đất, toàn thân đau đớn.
Vốn dĩ trên cơ thể bà ta còn có vết thương.
Đường Thủy Tinh là một quý bà sống an nhàn sung sướng, sức khỏe lại không tốt, tuy dùng sức đá nhưng lại không đá mạnh lắm.
Hầu hết vết thương của bà ta là do các tù nhân cùng phòng gây ra.
Kể từ khi bước vào phòng giam, bà ta như bị đày xuống địa ngục, mỗi ngày đều bị các tù nhân cùng phòng hành hạ.
Bà ta nghi ngờ rằng Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đã mua chuộc các tù nhân để họ sỉ nhục bà ta.
Họ không chỉ đánh đập, giành thức ăn, tống bà ta vào bồn cầu để bà ta uống nước bồn cầu mà còn lăng mạ bà ta, nửa đêm không cho bà ta ngủ mà trói tay chân bà ta lại bắt quỳ gối cả đêm ở trong góc.
Bà ta sắp bị tra tấn đến chết.
Bà ta không thể chịu đựng được nữa.
Vốn dĩ bà ta không muốn cúi đầu trước Đường Thủy Tinh.
Bà ta đã chiến đấu với Đường Thuỷ Tinh gần cả cuộc đời, điều bà ta không muốn nhất chính là cúi đầu trước Đường Thủy Tinh.
Nhưng đột nhiên lúc này bà ta không thể chịu đựng được nữa.
Bà ta cố hết sức cử động cơ thể, bò đến bên chân Đường Dạ Khê, nắm lấy ống quần của cô: “Khê Khê… cứu mẹ… Khê Khê… van xin con hãy cứu mẹ…”1
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT