Chính vì vậy nên khi Ôn An An và Đường Cẩm Y uy hiếp cô ta, nếu như cô ta không nghe theo bọn họ thì chính là để Đường Du Nhiên tống cô ta về nhà họ Ngụy. Cô ta không đấu tranh gì nhiều liền đồng ý luôn.
Lời nói của Từ Cẩm Điềm khiến cho người nhà họ Đường và nhà họ Ôn có mặt ở đây đều muối mặt.
Đường Cẩm Y là con gái rượu Đường Lẫm Nhiên nuôi hơn hai mươi năm.
Ôn An An cũng là viên minh châu Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh yêu quý đặt trong lòng bàn tay suốt hơn hai mươi năm.
Nhưng Đường Lẫm Nhiên, Ôn Minh Viễn và cả Đường Thủy Tinh tất cả đều không biết những đứa con gái ngây thơ vô tội, đáng yêu lương thiện trong lòng bọn họ lại âm thầm hèn hạ và ác độc đến như vậy.
Đường Thủy Tinh đã sớm giàn giụa nước mắt, ôm lấy Đường Dạ Khê khóc thút thít, không ngừng nói “xin lỗi”.
Nhớ lại tất cả những gì Đường Dạ Khê đã trải qua khiến bà đau đớn như có mũi dao khoét vào lòng.
Đau thấu tận tim gan, đau khắc vào xương cốt.
Bà hận không thể khiến Đường Linh Lung và Ôn An An phải chịu trăm cay nghìn đắng, kể cả có vậy cũng không đủ để giải mối hận trong lòng bà.
Đường Du Nhiên thở dài một hơi nặng nề, nói với Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh: “Chuyện năm xưa cũng có phần sai của tôi, tôi không tra cho rõ ràng đã để Tiểu Địch làm bừa…”
Ông ta cũng có thành kiến đối với Đường Dạ Khê, hơn nữa Đường Dạ Khê là do Đường Cẩm Địch đưa về nhà bọn họ, nên thấy Đường Cẩm Địch trừng phạt Đường Dạ Khê, ông ta cũng mặc kệ không nhúng tay vào nữa.
Ông ta chưa từng nghĩ rằng Từ Cẩm Điềm nhìn dịu dàng lương thiện như vậy mà lòng dạ lại đen tối đến thế.
Hơn nữa, năm đó lúc xảy ra chuyện, Từ Cẩm Điềm mới có mười mấy tuổi, là độ tuổi đẹp đẽ trong sáng nhất của các bé gái, vậy mà cô ta lại có thể làm loại chuyện vu oan giá họa này rồi trơ mắt nhìn Đường Dạ Khê suýt chút nữa bị đánh chết cũng chưa từng hé răng nói sự thật.
Thậm chí ngay cả nói đỡ cho Đường Dạ Khê cô ta cũng chưa từng ra mặt.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy thật đáng sợ.
Vốn nghĩ rằng nhà bọn họ nuôi dạy được đứa con gái hiền lành tốt bụng, có ơn tất báo cơ. Bây giờ nhìn lại, tốt đẹp gì chứ?
Tâm địa độc ác, lòng lang dạ sói.
Ôn Minh Viễn lắc đầu, không đáp lời.
Ông ta không có tư cách trách cứ bất kì ai.
Muốn trách chỉ có thể trách chính ông ta năm xưa chỉ chăm chú vào vợ vừa sinh con xong còn yếu ớt mà không chú ý đến đứa bé được đưa vào phòng giám hộ, để Đường Linh Lung có cơ hội giở trò, đánh tráo mất con gái.
Đến ông còn là một người bố không tròn trách nhiệm thì lấy tư cách gì trách người khác?
Cảnh sát dẫn đầu hỏi Từ Tú Huỳnh: “Xin hỏi bà còn dị nghị điều gì không? Nếu như không còn gì nữa, chúng tôi cần đưa Từ Cẩm Điềm về phối hợp điều tra.”
“Dì ơi, cháu xin dì, dì ơi!” Từ Cẩm Điềm quỳ sụp dưới đất, ôm chặt lấy chân Từ Tú Huỳnh, hoảng sợ kêu la: “Dì ơi, cháu không thể ngồi tù được! Dì ơi, cháu còn trẻ, nếu cháu bị cảnh sát bắt đi, cả đời này của cháu cũng không còn mất! Năm đó cháu còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cháu tình nguyện xin lỗi Khê Khê mà, dì ơi, cháu biết sai rồi, dì cứu cháu với, cháu xin dì!”
Từ Tú Huỳnh bị nước mắt của cô ta làm cho mềm lòng rồi.
Bà ta do dự quay ra hỏi Đường Dạ Khê: “Khê Khê, quả thật là năm đó Điềm Điềm vẫn còn nhỏ, chưa biết điều, cháu xem có thể…”
“Tôi còn ít hơn Từ Cẩm Điềm một tuổi.” Đường Dạ Khê nhìn bà ta, cười nhạt: “Nhưng Từ Cẩm Điềm cũng đâu vì tôi còn nhỏ tuổi mà tha cho tôi. Sáu năm trước nếu như không phải tôi mạng lớn thì tôi đã chết rồi.”
“Mợ biết cháu phải chịu khổ, nhưng chuyện cũng đã qua rồi, kể cả giờ có truy cứu trách nhiệm của Điềm Điềm cũng không được lợi ích gì.” Từ Tú Huỳnh nói: “Khê Khê, cháu xem làm như thế này có được không, mợ bảo Điềm Điềm xin lỗi và bồi thường cho cháu, cháu xem cháu muốn bồi thường gì, cháu cứ nói đừng ngại, mọi người nhất định sẽ cố hết sức bồi thường cho cháu.”
“Bồi thường cái gì? Tiền hay là cái gì?” Cô Thời Mộ nãy giờ vẫn không nói gì chỉ tập trung chơi với con trai bảo bối liếc mắt nhìn về phía bà ta: “Bà nói câu này là coi thường nhà tôi hay là coi thường chủ tịch Ôn đấy? Bà thấy tôi với chủ tịch Ôn giống loại đàn ông bạc đãi vợ con à? Bà cảm thấy đường đường là con gái của chủ tịch tập đoàn Ôn Thị, vợ của tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị còn thiếu tiền hay thứ gì sao?”
Từ Tú Huỳnh ngại không biết giấu mặt vào đâu: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi nào có ý đó, tôi chỉ muốn thể hiện một chút thành ý xin lỗi thôi…”
Cô Thời Mộ lạnh nhạt nói: “Nếu thật sự có thành ý thì đừng có phí lời như vậy, nhanh để cho cảnh sát dẫn người đi là được, đừng có làm mất thời gian của chúng tôi.”
Từ Tú Huỳnh bị làm khó cứng họng.
Lý trí nói với bà ta rằng, để cảnh sát đưa Từ Cẩm Điềm đi là cách làm công bằng nhất.
Nhưng trên mặt tình cảm, bà ta không chấp nhận được.
Bà ta và chồng chỉ sinh được hai đứa con trai, Từ Cẩm Điềm là con gái ruột của em gái bà ta, lại còn mất mẹ từ nhỏ, không thể trông chờ vào bố, bà ta thương Từ Cẩm Điềm nên mới đưa Từ Cẩm Điềm về làm con gái nuôi.
Khó khăn lắm bà ta mới nuôi Từ Cẩm Điềm lớn đến chừng này, thông minh xinh đẹp, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, hiện tại đã đến tuổi cưới gả, chẳng bao lâu nữa sẽ tìm được một người đàn ông tốt, kết hôn sinh con, mở ra một cuộc sống hạnh phúc.
Nếu lúc này để Từ Cẩm Điềm bị cảnh sát bắt đi, vậy thì cả đời này của Từ Cẩm Điềm cũng bị hủy hoại luôn.
Kể cả năm đó Từ Cẩm Điềm gây chuyện khi còn nhỏ tuổi, tìm một luật sư tốt thì sẽ bị xử phạt nhẹ hơn một chút, nhưng vì số tiền liên quan đến vụ việc quá lớn, nếu như Đường Dạ Khê không bỏ qua cho, vậy thì không thể tránh khỏi án tù hai ba năm.
Con gái đã từng ngồi tù thì sau này sao có thể gả cho nhà tốt được nữa?
Đời này của Từ Cẩm Điềm chấm hết rồi.
Bà ta càng nghĩ càng khó chịu, không nhịn được mà lại mở miệng cầu xin một lần nữa: “Khê Khê, mợ thừa nhận chuyện năm đó tất cả đều là do Điềm Điềm sai, là Điềm Điềm có lỗi với cháu. Nhưng chuyện cũng đã qua rồi, kể cả cháu có tống con bé vào tù cũng không được gì, nhưng đối với Điềm Điềm thì sự trừng phạt này quá nặng nề rồi. Điềm Điềm đã đến tuổi kết hôn rồi, bây giờ mà cháu đẩy nó vào tù chính là hủy hoại cả đời nó. Mặc dù nó có sai nhưng cũng không đến mức đáng bị trừng phạt nặng như vậy. Khê Khê, không phải mợ muốn bao che cho nó, mợ chỉ muốn để nó dùng cách khác bồi thường cho cháu. Ngoại trừ việc để cảnh sát đưa nó đi, những cách khác thế nào cũng được.”
“Xin lỗi, tôi không chấp nhận cách bồi thường khác.” Đường Dạ Khê lạnh nhạt nói: “Chuyện đã qua sáu năm rồi, nhưng chưa từng có ai cảm thấy có lỗi với tôi, nói với tôi một câu xin lỗi. Nếu như không phải Cố Thời Mộ giúp tôi tìm ra chân tướng thì cái tiếng xấu này tôi còn phải mang cả đời, còn cô ta thì vui vẻ gả cho một người chồng tốt, vui vẻ hạnh phúc sống một đời. Còn tôi thì sao? Tôi nợ cô ta cái gì mà bị cô ta đối xử như vậy?”
Từ Tú Huỳnh biết, quyền quyết định đều nằm trong tay Đường Dạ Khê.
Bà ta cũng biết, yêu cầu của bà ta hơi quá đáng.
Nhưng bảo bà ta mặc kệ không quan tâm, để cảnh sát cứ thế đưa Từ Cẩm Điềm đi thì bà ta thật sự không làm được.
Bà ta hạ thấp mình, cầu khẩn: “Khê Khê, nói thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, coi như mợ xin cháu có được không? Điềm Điềm giống như con gái ruột của mợ, cháu đẩy Điềm Điềm vào tù, hủy hoại cả đời con bé, trong lòng mợ cũng cực kỳ đau lòng, quãng đời còn lại ngày đêm bất an. Coi như cháu thông cảm nể tình người mợ này mà giúp mợ một lần được không? Mợ ngàn lần cảm kích cháu!”
“Người một nhà?” Đường Dạ Khê nhíu lông mày nhìn bà ta, khóe miệng nhếch lên như cười: “Bà Từ, sáu năm trước, chính tại nhà bà, cháu gái bà vu oan tôi ăn trộm trang sức của cô ta, bà nhốt tôi vào tầng hầm, tôi suýt nữa thì bị đánh chết, lúc đó sao bà không nói chúng ta là người một nhà để Từ Cẩm Điềm bỏ qua cho tôi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT