Nghe lời biện minh bóng gió, Ôn Minh Viễn chẳng thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái, nghênh ngang bước về phía trước.

An Vũ Mộng xấu hổ đứng im như phỗng, đuổi theo cũng không được, mà không đuổi cũng không xong, sắc mặt bà ta nhăn nhó như thể vừa giẫm phải bãi phân.

Ôn Huyền An thì vẫn hồn bay phách lạc đứng một chỗ, ánh mắt ngây dại nhìn vào không trung, cảm giác đôi mắt anh ta bây giờ không còn hồn người trong đó nữa rồi.

Ôn Minh Đạo cùng cậu con trai cả là Ôn Huyền Thái đi tiễn gia đình Ôn Minh Viễn về.

Lúc đưa bọn họ đến cửa, Ôn Minh Đạo trưng ra bộ mặt áy náy, bất an mở miệng: "Anh cả, thực sự xin lỗi..."

Ôn Minh Viễn quay đầu liếc nhìn ông ta, sau đó lại thở dài một hơi, ông không nói chuyện, chỉ vỗ nhẹ vào bờ vai em trai vài cái, rồi đưa con cái cùng rời đi.

Ôn Minh Đạo vẫn đứng nguyên một chỗ, giờ phút này, ông ta cảm thấy lòng mình lạnh lẽo đến khó tả.

Tự dưng, ông ta lại có một suy nghĩ, đó là cuộc sống của ông ta quá tẻ nhạt.

Mặc dù vợ anh trai ông ta vẫn đang nằm viện, còn vợ ông ta tuy còn khỏe mạnh trẻ đẹp và đang đứng trong nhà kia, nhưng ông ta lại cảm thấy, cuộc sống của ông ta không hạnh phúc bằng cuộc sống của anh trai mình.

Ông ta cực kỳ hâm mộ anh trai.

Nếu giờ ông ta vẫn cứ mắt nhắm mắt mở tiếp tục sống thế này thì chắc có lẽ, ông ta đã để uổng phí cả một đời rồi.

Một cuộc sống chẳng có chút ý nghĩa nào cả.

Ông ta đứng ở cửa một lúc thật lâu, lặng im giống một bức tượng điêu khắc, rất lâu không chịu nhúc nhích.

Ôn Huyền Thái không kìm được kêu lên một tiếng: "Bố?"

Nhưng ông ta lại chẳng có phản ứng gì.

Ôn Huyền Thái thấy vậy lại gọi thêm mấy câu nữa: "Bố ơi? Bố ơi?"

Cuối cùng ông ta cũng chịu phản ứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Ôn Huyền Thái một lát, sau đó thì thở dài một hơi, nói: "Quay về đi."

Trong phòng khách, An Vũ Mộng đang ngồi an ủi Ôn Huyền An.

Tuy nói là đang an ủi Ôn Huyền An, nhưng thực chất thì lại đang ngầm chửi rủa Thịnh Vũ Khanh.

Lời ra lời vào của bà ta cũng chỉ có chung một ý nghĩa là Thịnh Vũ Khanh không phải thứ gì tốt đẹp, có thể chia tay với Thịnh Vũ Khanh là một chuyện đáng để ăn mừng.

Mà cũng không biết Ôn Huyền An giờ phút này còn nghe lọt tay mấy lời bà ta nói không nữa, ánh mắt anh ta vẫn đăm chiêu nhìn vào không trung, dáng người thẳng đứng, chẳng có chút phản ứng hay cử động nào.

An Vũ Mộng thật hận chết Thịnh Vũ Khanh mất thôi.

Thịnh Vũ Khanh vậy mà lại làm trò trước mặt bao nhiêu người, chưa kể, cô ấy còn vạch trần tâm sự mà bà ta chôn sâu tận đáy lòng không dám nói với ai trước mặt nhiều người như thế.

Sau này, mọi người trong chi trưởng chắc chắn sẽ có định kiến với bà ta, giờ bà ta cũng không biết mình có thể hàn gắn lại mối quan hệ tốt đẹp giữa chi thứ ba và chi trưởng không nữa.

Nếu bà ta không thể hàn gắn được mối quan hệ này thì chắc chắn, chi thứ ba bọn họ sẽ phải chịu tổn thất vô cùng lớn.

Tất cả là tại thứ đáng chết Thịnh Vũ Khanh!

Trái tim bà ta lúc này đã bị sự bất an và nỗi uất hận xâm chiếm, tất cả những thứ đó hòa lẫn với nhau rồi hóa thành lời chửi rủa, hay những câu nguyền rủa Thịnh Vũ Khanh, từng từ từng từ ác độc liên tục phun ra từ miệng bà ta.

Những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp vốn có của bà ta giờ phút này lại lộ rõ vẻ quỷ quyệt và nỗi u ám uất hận, nhìn qua trông dữ tợn méo mó vô cùng.

Ôn Minh Đạo đứng ở cửa phòng khách nhìn một lúc rất lâu.

Giờ phút này, ông ta không thể nhịn được nữa rồi.

Ông ta đi đến trước mặt An Vũ Mộng, nói: "An Vũ Mộng... Chúng ta ly hôn đi."

An Vũ Mộng tưởng rằng mình đã nghe lầm, bà ta quay đầu nhìn về phía chồng, ánh mắt dần trở nên mờ mịt: "Anh Đạo, anh vừa nói gì cơ? Anh nói lại lần nữa đi."

Ôn Minh Đạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt bà ta: "Tôi nói... Chúng ta ly hôn đi."

An Vũ Mộng sợ đến nỗi ngây người một chỗ, bà ta sốt sắng: "Anh Đạo, anh, anh điên rồi à? Ly hôn? Ly cái gì mà hôn cái gì chứ? Con chúng ta đã lớn như vậy rồi, sao giờ lại đòi ly hôn hả? Chẳng phải chỉ mấy năm nữa thôi, chúng ta sẽ cùng nhau lên chức ông nội bà nội hay sao, anh nghĩ cái gì mà nói chúng ta có thể ly hôn chứ?"

“Tôi cũng vì các con nên mới nhịn bà suốt nhiều năm như vậy đấy." Ông Minh Đạo nói tiếp: "Và hiện giờ, tôi không muốn nhịn nhục thêm nữa, tôi đã nhịn hơn hai mươi năm nay rồi, tôi không muốn nhịn thêm hai mươi năm nữa."

Sắc mặt An Vũ Mộng dần trắng bệch, giọng nói run rẩy: "Anh Đạo, anh, rốt cuộc là anh có ý gì? Nhịn? Anh nói anh nhịn tôi hơn hai mươi năm nay sao?"

Ôn Minh Đạo rơi vào trầm tư khoảng vài phút, sau đó, ông ta nói tiếp: "Nói nhịn bà hơn hai mươi năm quả thật có phần hơi quá, thời điểm lúc mới đến với nhau, chúng ta cũng từng có những phút giây, ngày tháng ngọt ngào, nhưng tôi không biết là từ bao giờ mà bà bắt đầu thay đổi..."

Những hình ảnh trong quá khứ như hiện lên trên khuôn mặt ông ta: "Phải chăng là từ khi... Nhà mẹ đẻ của bà bắt đầu suy tàn? Thời điểm chúng ta vừa mới kết hôn, bà vốn là một người phụ nữ lương thiện dịu dàng, nhưng từ sau khi công ty nhà mẹ đẻ bà phá sản, bà đã dần dần thay đổi, rồi trở thành một người... Ích kỷ, xấu tính, ghen ghét đố kỵ với người hơn mình, nhưng lại chê cười người kém mình, suy nghĩ méo mó nóng vội, bè lũ xu nịnh..."

“Không… Em không có... Em không có mà..." Giờ phút này, sắc mặt An Vũ Mộng đã trắng bệch từ bao giờ, bà ta liên tục lắc đầu.

Trên đời này, ai mà không hy vọng bản thân có một hình tượng dịu dàng tốt đẹp trong cảm nhận của chồng chứ?

Nhưng hiện giờ, chồng bà ta nói bà ta ích kỷ, khắc nghiệt, bè lũ xu nịnh.

Bà ta không thể chấp nhận nổi.

Bà ta không có như vậy.

Bà ta thật sự không có như vậy mà!

Bà ta trước giờ vẫn luôn chú trọng hình tượng của bản thân, dưỡng da, giữ dáng, mặc những bộ đồ có phần bó sát, điều mà bà ta không thể chấp nhận được đó chính là việc để năm tháng tùy ý tàn phá, biến bà ta thành một bà cô béo ú.

Giờ bà ta đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông bà ta vẫn đẹp như trước.

Bao nhiêu năm nay bà ta vẫn luôn nghĩ rằng chồng yêu bà ta, hài lòng với vẻ đẹp của bà ta, nhưng hiện giờ thì sao, chồng bà ta lại dùng những lời lẽ mà bà ta không thể chấp nhận nổi để miêu tả về bà ta, nói không đúng một chút nào về bà ta cả.

Người mà chồng bà ta nói tới không phải bà ta.

Tuyệt đối không phải bà ta!

Ôn Minh Đạo lắc đầu, không thèm cãi cọ với bà ta thêm nữa.

Kiểu cãi qua cãi lại thế này chẳng có chút ý nghĩa nào cả.

Ông ta tiếp tục lặp lại những lời mình muốn nói một lần nữa: "An Vũ Mộng, chúng ta ly hôn đi, giờ tôi sẽ gọi luật sư tới để làm thủ tục ly hôn!"

“Không… Em không ly hôn đâu, em nhất định sẽ không ly hôn! Có chết em cũng không chịu đi khỏi đây!" An Vũ Mộng liều mạng lắc đầu.

Năm đó, thời điểm công ty bên nhà mẹ đẻ bà ta phá sản, không những công ty mất, mà người còn phải gánh một khoản nợ vô cùng lớn, nếu không trả nợ ngay thì bố và em trai bà ta sẽ phải ngồi tù.

Khi đó, bố mẹ bà ta đã chạy tới đây khóc sướt mướt cầu xin bà ta giúp trả món nợ này.

Đó là một số tiền rất lớn, bà ta đương nhiên là không có.

Mà trong tay Ôn Minh Đạo cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, nhưng ông ta có bất động sản.

Chỉ cần bán những bất động sản đó đi là có đủ tiền mặt để cứu bố và em trai bà ta, vậy nên, bà ta lập tức chạy tới cầu xin Ôn Minh Đạo bán những bất động sản đó đi.

Nhưng những bất động sản đó lại là tài sản mà ông cụ Ôn định chia cho ba người con trai, nếu muốn bán thì phải có sự đồng ý của ông cụ Ôn.

Vì thế, Ôn Minh Đạo đã chạy tới cầu xin ông cụ Ôn, xin bố cho mình bán những bất động sản đó đi, để lấy tiền cứu bố vợ và cậu em vợ.

Ban đầu đương nhiên ông cụ Ôn không đồng ý.

Ông cụ nói, những bất động sản đó là sản nghiệp mà ông ta để lại cho con cháu đời sau, tuyệt đối không thể động vào.

Khi đó, bà ta đã quỳ gối trước mặt ông cụ Ôn, khóc lóc van xin thảm thiết.

Cuối cùng thì ông cụ Ôn cũng chịu gật đầu đồng ý.

Nhưng mà, khi ấy ông cụ Ôn lại đưa ra cho bà ta một điều kiện, và điều kiện đó chính là, nếu một ngày nào đó bà ta nói lời ly hôn với Ôn Minh Đạo, muốn rời khỏi căn nhà này, vậy thì bà ta phải ra đi tay trắng, không được hưởng một đồng nào.

Khi ấy bà ta không rõ vì sao ông cụ Ôn lại đưa ra điều kiện như vậy, và bà ta chỉ cảm thấy cái điều kiện đó thật nực cười hết sức.

Sao bà ta có thể ly hôn với Ôn Minh Đạo được chứ?

Bà ta không còn trẻ nữa, nếu rời khỏi Ôn Minh Đạo thì chắc chắn sẽ không thể tìm được người nào tốt hơn để cùng chung sống nữa, chưa kể, bà ta và Ôn Minh Đạo còn có với nhau hai người con trai, vậy nên bất kể là vì chính bản thân bà ta hay vì hai đứa con trai thì bà ta cũng không thể chia tay với Ôn Minh Đạo được.

Điều kiện mà ông cụ Ôn đề ra chả có lý lẽ gì.

Trước giờ bà ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn với Ôn Minh Đạo, nên khi ông cụ Ôn yêu cầu bà ta ký vào bản thỏa thuận thì bà ta chẳng hề áp lực hay lo lắng gì cả.

Bà ta đã dùng một bản thỏa thuận rằng nếu tương lai có ly hôn với Ôn Minh Đạo, bà ta sẽ ra đi tay trắng để đổi lại một số tiền lớn trả nợ cứu bố và em trai, hơn nữa, số tiền còn thừa lại bà ta đã đưa cho em trai lấy vốn gây dựng một công ty nhỏ.

Mặc dù quy mô của công ty không lớn, và không thể đem đi so sánh với bất cứ công ty nào, nhưng ít ra thì cũng giúp em trai bà ta có công ăn việc làm, có thể nuôi sống gia đình.

Còn bản thỏa thuận đó, bà ta đã quên mất từ lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play