“Ồ…” Đường Tiểu Thứ đáp lại một tiếng với vẻ tiếc nuối, cậu bé nói với Cố Thời Mộ: “Chú à, lần sau nhé, lần sau cháu sẽ nói cho chú biết.”
Cố Thời Mộ: “…”
Cậu nhóc này còn muốn tạo cơ hội cho lần sau nữa sao?
Anh không phải kiểu người đặc biệt tò mò, không có được câu trả lời cho câu hỏi của mình thì cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc cả. Anh đứng dậy, nói với Đường Dạ Khê: “Để tôi đưa mọi người về.”
Họ có khả năng là con trai anh và mẹ của các con anh mà.
Mặc dù bây giờ anh vẫn chưa biết được Đường Dạ Khê đã có được **** ***** của anh bằng cách nào, nhưng theo như những tư liệu mà bố anh cho người điều tra được thì có thể chắc chắn Đường Dạ Khê là một cô gái tốt.
Dịu dàng, lương thiện, chính nghĩa, có trách nhiệm.
Dịu dàng thì tạm thời có thể bỏ qua.1
Người có thể khống chế được vệ sĩ đánh giỏi nhất của anh chỉ trong một chiêu mà dùng hai chữ dịu dàng để mô tả thì thật sự không phù hợp.
Nhưng dù có nói thế nào thì cô cũng là một người phụ nữ tốt.
Là một người lịch thiệp, anh có trách nhiệm đưa họ trở về an toàn.
“Không cần đâu.” Đường Dạ Khê từ chối nói: “Tự tôi về được rồi, cảm ơn.”
Sau khi nói xong, cô không quan tâm đến Cố Thời Mộ nữa mà đưa tay dắt hai cậu con trai ở hai bên rồi đưa các con mình rời khỏi võ quán.
Lúc ra khỏi võ quán, Đường Dạ Khê đang định đi lấy xe thì một chiếc xe hơi sang trọng đã dừng lại trước mặt họ, chắn đường cô lại.
Cửa xe được mở ra, một người phụ nữ trung niên trông tầm hơn bốn mươi tuổi bước xuống xe, hùng hổ xông về phía Đường Dạ Khê, giận dữ hét lên: “Đường Dạ Khê!”
Đường Dạ Khê vốn dĩ đang vui vẻ mỉm cười cùng hai cậu con trai nói chuyện phiếm, nụ cười trên mặt của cô nhất thời vụt tắt, vẻ mặt đột ngột trở nên lạnh như băng.
Hình Bội Trân đưa tay chỉ thẳng vào mũi Đường Dạ Khê, nói: “Cô dám trốn sao? Cho dù cô có trốn đến chân trời thì tôi cũng có thể bắt cô về lại được. Nhà họ Đường chúng tôi đã nuôi cô bao nhiêu năm, bây giờ là lúc cô nên về trả ơn lại cho nhà họ Đường, vậy mà cô lại bỏ trốn. Đường Dạ Khê, lương tâm của cô đã bị chó ăn rồi à?”
Đường Tiểu Sơ buông tay Đường Dạ Khê ra, bước đến trước mặt Đường Dạ Khê, chặn cô lại phía sau lưng. Lúc này, khuôn mặt dịu dàng với nụ cười lúc nãy như đã bị giá rét đông cứng lại, ánh mắt cậu bé cũng trở nên hung dữ. Cậu bé lạnh lùng trừng mắt nhìn Hình Bội Trân và nói: “Bà họ Hình, không phải họ Đường, dù cho mẹ tôi có nên về trả ơn cho nhà họ Đường thì cũng không liên quan gì đến bà.”
“Sao lại không liên quan đến tao?” Hình Bội Trân giận dữ hét lên: “Tao là bà Đường.”
“Cậu của mẹ tôi còn là gia chủ nhà họ Đường nữa đấy!” Đường Tiểu Sơ khịt mũi, tỏ vẻ khinh bỉ rồi nói tiếp: “Trong mạch máu của mẹ tôi đang chảy dòng máu của nhà họ Đường, trong mạch máu của bà có không? Xét về độ thân thiết thì có thế nào mẹ tôi cũng gần gũi với nhà họ Đường hơn, còn bà thì xa lạ hơn. Bà có tư cách gì bảo mẹ tôi trả ơn cho nhà họ Đường hả?”
“Mày… Mày…” Hình Bội Trân chỉ vào mũi của Đường Tiểu Sơ và nói: “Cái đồ con hoang không có giáo dục nhà mày, mày không có tư cách nói chuyện với tao, mày cút sang một bên cho tao.”
“Bà mới là đồ con hoang không có giáo dục.” Đường Tiểu Sơ tức đến mức mặt mày đỏ bừng, cậu bé nói: “Cả nhà bà đều là đồ con hoang không có giáo dục.”
Đường Dạ Khê cảm thấy đau lòng khi nhìn con trai lớn tức đến mức mặt đỏ bừng.
Cô đưa tay kéo con trai lớn ra sau lưng mình rồi nói: “Tiểu Sơ, không sao đâu, con trông chừng em đi, đây là chuyện của mẹ, mẹ sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Năm nay con trai cô mới có năm tuổi mà đã biết thương xót cho cô, muốn bảo vệ cô rồi.
Nhưng con trai cô càng làm như thế thì cô lại càng thấy đau lòng.
Đừng nói con trai cô chỉ mới có năm tuổi, dù cho cậu bé có mười lăm tuổi thì cũng nên để cô bảo vệ cho con trai của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT