Thực ra còn có Xuân Thuý, nhưng vì sợ cô mất mặt nên cô ấy lặng yên không nói. Một phần cũng là do bản thân bị doạ sợ nên không dám nhớ lại
Kiều Uyển Nhi bị ôm ngang eo, nhưng cảnh tượng này chẳng hề lãng mạn như trong phim, ngược lại còn làm cho mọi người ở đó một phen hốt hoảng
Cô nghiên người ra sau, Lục Nghiên Dương một tay nắm lấy tay vịn cầu thang, một tay ôm lấy cô, cả người cũng chồm về phía trước
Cụ thể là lúc cô chao đảo muốn té, hắn đã nhanh chóng đỡ lấy, cũng may kịp thời nắm chặt lấy tay vịn, nếu không thì cả hai đã ngã nhào xuống dưới rồi
Mọi người có mặt, ngay cả cô cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lục Nghiên Dương buông cô ra, trong giây phút đó đột nhiên Kiều Uyển Nhi có chút tiếc nuối
Hắn nhìn cô, chậm rãi lên tiếng - “ Thay đồ, chúng ta ra ngoài”
Kiều Uyển Nhi vốn đang định về phòng ngủ, nghe thấy hắn nói vậy, nghi hoặc hỏi
“ Đi đâu?”
“ Đến nhà bà nội”
“ Ồ” - Có chút ngượng, cô máy móc đi lên lầu, không hỏi thêm bất cứ thứ gì nữa
Tắm rửa, thay một bộ đồ nhã nhặn, vì đang đến kỳ cho nên cô không mặc váy, vì chúng khiến cô khó chịu
Áo trễ vai màu trắng kết hợp quần tây đen dài vẫn rất hợp với cô
Kiều Uyển Nhi xuống dưới tầng, mái tóc dài màu nâu uốn lượn được vén qua một bên tai, xương quai xanh ẩn hiện, bộ dạng mềm yếu khiến cho bao nhiêu người muốn đến bên cạnh mà che chở
Lục Nghiên Dương đứng ở ngoài mở cửa phụ giúp cô, hôm nay hắn ăn vận đơn giản cho nên cô cũng không muốn quá cầu kỳ. Nhưng mà chỉ là trang phục bình thường mà hắn cũng nổi bật là sao?
Trong lúc cô nghĩ ngợi thì chiếc xe đã đến biệt thự
Ánh đèn lung linh chói mắt, cứ tưởng hôm nay chỉ đơn giản đến đây dùng bữa, sao lại có nhiều ngừoi thế kia?
Đang lúc hắn định xuống xe thì cô bất chợt vươn tay, đặt lên mu bàn tay rắn chắc
Lục Nghiên Dương cứng đờ, còn cô thì không có bất cứ ý gì khác, chăm chú nhìn dòng người bên ngoài, mấp máy môi
“ Hôm nay … có tổ chức tiệc?”
Hắn lúc này mới chú ý nhìn theo, vốn dĩ chỉ là một bữa cơm, sao lại có nhiều người thế kia?
“ Chỉ là bữa cơm nhỏ thôi, đừng lo”
“ Ừm” - Cô cũng rất nhanh nhảu mà đáp lời
Khác với vẻ lo lắng cô sẽ cảm thấy không thoải mái, Kiều Uyển Nhi lại rất hào hứng, dường như cô đã tìm thấy được điều thú vị
Môi hồng nhếch lên, cô tự tin bước xuống xe và cùng hắn đi vào trong
Quả nhiên những người có mặt ở đây, nam thì âu phục, nữ thì váy hoa, đeo rất nhiều trang sức, dường như hận không thể đem cả gia tài dát lên người mình vậy
Nhìn thì giống như đang tổ chức một buổi tiệc giao lưu
Bánh ngọt đẹp mắt được bày biện khá công phu, rượu ngoại đắc tiền được người làm đem ra không ngớt
Không khí rất náo nhiệt
Đặc biệt là khi cô cùng hắn bước vào, ai ở đây cũng đều nhìn họ. Niềm nở cười tươi luôn miệng cung kính
“ Lục tổng, ngài khoẻ chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!2.
[Ngôn Tình] Sống Chung3.
Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã4.
Ái Thật Lâu Bằng Hữu=====================================
Và, họ chỉ chào hắn chứ tuyệt nhiên không quan tâm gì đến ngừoi vợ đang đi bên cạnh là cô
Kiều Uyển Nhi cũng không có gì bực tức, ngược lại còn cảm thấy tiếp theo sẽ có một màn rất hay
Chắc là đám người ở đây đều đã khẳng định cô chỉ là một bức bình phong không có tiếng nói
Xem xem, ánh mắt khinh thường họ nhìn cô, như muốn xuyên thủng vậy
Gương mặt cô hờ hững như không quan tâm đến điều gì, nhưng thực chất trong lòng đang rất vui
Có kịch hay sao có thể không vui?
Nhìn thấy Thôi Tử Niệm đi đến, Kiều Uyển Nhi cười thầm trong lòng
Đấy~ kịch hay đang tới
Bà cầm trên tay ly rượu, hoà nhã chào hỏi với mọi người
Đúng như những gì dự đoán, bà ấy tiến đến gần chỗ của bọn họ, thân thiện cười
“ Nghiên Dương, con đến rồi sao? Mau vào trong đi, có một bất ngờ mà mẹ đặc biệt chuẩn bị, chắc chắn con sẽ rất thích”
Mặt hắn lạnh tanh, đám người xung quanh sợ nằm không dính đạn, nhưng cũng không dám chống đối Thôi Tử Niệm, chỉ nhàn nhạt mà ở bên cạnh nói thêm vài câu
“ Vì bữa tiệc hôm nay, phu nhân đã bỏ rất nhiều tâm huyết”