Cũng không thể trách cô ấy được, vì tình hình của Lục Nghiên Dương lúc bấy giờ nhìn chẳng khác gì tên sát nhân. Quần áo dính máu, hiện trường hỗn loạn, không còn một ai

Kiều Uyển Nhi sau khi tắm xong liền thay quần áo sau đó bước ra ngoài. Căn phòng lúc này đã sạch sẽ chẳng còn lưu lại dấu vết gì, thực khiến cho cô hoài nghi có phải là do bản thân mình lúc nãy nằm mơ hay không. Nhưng mà người đàn ông vẫn chưa rời khỏi, quần áo nhếch nhác trên người hắn như tát thẳng vào mặt cô

Không có giấc mộng nào ở đây cả, đều là sự thật

Gương mặt xinh đẹp kiều diễm của cô gái lộ ra chút mệt mỏi, cô thở dài, ánh mắt né tránh không dám đối diện với hắn

Thực lòng không biết có nên ở nhà hôm nay hay không, ngại ngùng thế này thực sự không muốn đi làm. Rồi phải đối diện thế nào?

Cộc cộc …

Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, hắn vẫn chưa tắm rửa, đứng lên mở cửa rồi nhận lấy một cái chén. Kiều Uyển Nhi muốn đi ra ngoài, tránh tiếp xúc với hắn nhiều nhất có thể. Đi ngang qua nhau, hắn nắm lấy tay cô, đưa cái chén đến trước mặt rồi nhàn nhạt lên tiếng

“ Uống xong hẳn đi”

Kiều Uyển Nhi nhìn chất lỏng đỏ nâu trong đó, tiếp nhận. Lục Nghiên Dương không giải thích gì, đưa cho cô xong liền đi vào phòng tắm

Cô đứng đó, nghĩ ngợi

Chén nước đường đỏ ấm nóng, nhệt độ lan toả vào lòng bàn tay cô

“……….”

Lục Nghiên Dương tắm sạch sẽ, đi ra ngoài. Lúc đó Kiều Uyển Nhi đã đi xuống dưới nhà

Vì đang trong kỳ sinh lý nên cô không dám ăn đồ quá cay nóng, chỉ ăn một ít cháo đậu đỏ

Hắn rất nhanh đã xuống tới, không nói gì, đi vào chỗ đối diện cô rồi ngồi xuống, yên lặng dùng bữa

Trong suốt bữa ăn không ai nói với ai câu nào, sau đó liền đến công ty

Kiều Uyển Nhi lao đầu vào làm việc, muốn quên đi chuyện mất mặt ban nãy. Đến giờ nghỉ trưa, cô chạy ra ngoài như tên bắn

Phù~

Cuối cùng cũng có thể thả lỏng được rồi, lúc nãy làm việc, thỉnh thoảng lén nhìn hắn qua khung cửa kính, căng thẳng chết đi mất

Cái tình huống muốn chui xuóng đất này sao lại xảy ra với cô cơ chứ?

Kiều Uyển Nhi đi đến phòng ăn, bằng cách nào đó cứ có cảm giác mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Tuy không có ác ý nhưng đột nhiên trở thành tâm điểm, cô có chút không thoải mái

Ngồi ở một chỗ không quá nhiều người, chậm rãi dùng bữa

“ Uyển Nhi~”

Từ phía xa, đã thấy Hạ Liên Tâm tay cầm khay thức ăn, vui vẻ cười. Cô ấy vẫn cứ quyến rũ như thế, khiến cho người khác không thể rời mắt

Nếu bộ dạng của Kiều Uyển Nhi có chút lạnh lùng và kiêu ngạo, thì Hạ Liên Tâm lại có chút gì đó khá dễ gần, nhưng cô ấy so với Kiều Uyển Nhi khó dây vào hơn

“ Hôm qua cuối tuần, chắc là bận lắm” - Hạ Liên Tâm nửa thật nửa đùa lên tiếng

Kiều Uyển Nhi nghĩ ngợi đôi chút, thở dài

“ Ngại quá, định mời cô đi uống nước nhưng mà …”

“ Ài, tôi biết mà” - Hạ Liên Tâm xua tay, cười nham hiểm

‘ Vợ chồng son mà, rời xa một khắc thôi cũng cảm thấy khó~ chịu”

Kiều Uyển Nhi ăn cơm, đơ ra, giải thích

“ Không phải, cô hiểu lầm rồi”

“ Có gì mà hiểu lầm chứ?” - Nói xong, mang ý xấu xa ghé vào tai cô thì thầm

“ Sáng nay khi sếp đến công ty, vài ngừoi loáng thoáng nhìn thấy trên cổ của anh ta có vết cào … hắc hắc, đêm qua~ chắc là kịch liệt lắm hả?”

Kiều Uyển Nhi nhớ đến hôm qua giúp hắn bôi thuốc, Lục Nghiên Dương bỗng dưng bế xốc cô lên, hoảng quá nên cô dùng tay bấu vào cổ hắn, không nghĩ sẽ để lại dấu vết

“ Thực sự là không phải đâu, hôm qua anh ta bế tôi về phòng, sợ té nên ôm huơ tay không cẩn thận cào vào cổ … chứ không phải …”

Hạ Liên Tâm ăn miếng rau trộn, phúc hắc cười

“ Có gì phải ngại đâu. Tôi cũng có chồng, ông xã tôi đêm qua cũng giữ lấy không chịu buông tha. Tên cầm thú đó còn vỗ đen đét vào mông tôi, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy ê ẩm đây”

“ ……..”

Đáy mắt xinh đẹp của Hạ Liên Tâm hiện lên một tia gian xảo, môi cô cong lên thành hình bán nguyệt, kiều mị mà cười trêu chọc

“ Uyển Nhi nhìn điềm đạm như thế nhưng da mặt lại mỏng nhỉ?”

Bị trêu ghẹo, cô đỏ mặt. Uống ngụm nước rồi ai oán nhìn Hạ Liên Tâm - “ Đừng có cười tôi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play