Thôi thì cứ xem là bản thân đang chơi trò chơi

‘ Sắp xếp vật thể sang nơi khác mà không gây tiếng động’

Nghĩ như vậy, cô lại vơi đi phần nào giận dữ

Nhưng mà nghĩ lại thì trong lòng vẫn thực sự cay cú, đêm qua cô còn chưa tắm mà hắn cứ muốn giữ lấy cho bằng được

Hai lần thì không thấm vào đâu … e hèm, tuy là không phải chiếm hữu đến tận sáng nhưng mà cô vừa mới về nhà, còn chưa nghỉ ngơi

Nghĩ thế nào thì cũng không thể chấp nhận được, sướng thì có sướng. Nhưng mà khiến cho người ta dễ chịu thì có thể tuỳ ý làm gì thì làm à?

Cái móng giò nào đó làm cho bàn tay của cô đang nắm lấy nó lơ lửng trên không trung. Kiều Uyển Nhi phải dồn hết mọi sức lực đã bị rút cạn từ đêm hôm qua và chưa được dùng bữa sáng mới có thể nâng nó ra khỏi cơ thể

Đến khi đặt nó xuống nệm, thì cả cánh tay đã rệu rạo không còn chút sức lực, thậm chí còn run run hệt như cụ già

Lúc đang muốn ngồi dậy bước xuống giường thì thân thể mất thăng bằng, không gian rung chuyển. Đến khi định thần lại thì cô đã bị kéo trở về vị trí cũ

“???”

Không hiểu chuyện gì xảy ra, cô xoay đầu nhìn sang bên cạnh. Người đàn ông vẫn còn đang ngủ, hơi thở đều đặn của hắn đã giúp cô biết được. Nhưng chân mày hắn chau lại, dường như rất không thích hành động bỏ người bỏ của chỉ cần cái mạng chạy đi mà cô vừa mới làm

Lục Nghiên Dương nhét cô vào ngực mình, tìm vị trí thoải mái nhất rồi …

Không làm gì cả, cứ thế mà giam cầm cô trong lồng ngực to lớn của mình

Tuy hắn không siết quá chặt, nhưng từ góc độ khác nhìn thấy vẫn lo lắng liệu Kiều Uyển Nhi có vì mất hết dưỡng khí mà ngất đi hay không

Cô căn bản không thể nào thoát được, bàn tay của hắn vong fra sau lưng ôm trọn lấy cơ thể nhỏ bé. Cô chỉ có thể bất lực đặt tay lên vòng ngực lực lưỡng của hắn, nhưng không đẩy ra được

Thình thịch

Thình thịch

Thình thình thịch

Cũng chẳng biết đó là nhịp tim của ai, Kiều Uyển Nhi cũng không tài nào phân biệt đươc, đầu óc cô rơi vào trạng thái hỗn loạn, rối ren

Cảm thấy không thể nào đẩy hắn ra được, ngược lại còn khiến bản thân trở nên mệt mỏi, chật vật. Cô thở dài, thoả hiệp

Thôi thì cứ đợi đến khi hắn thức dậy, sẽ tự giác buông cô ra mà thôi

Dù sao cơ thể sau một đêm buông thả cũng đang mệt mỏi không muốn bước chân xuống giường

Kiều Uyển Nhi nằm đó, đâu hề biết cái người mà cô nghĩ vẫn còn ngủ say đang chậm rãi mở mắt, khoé môi nhẹ cong lên. Trong lòng muốn nhảy cẩn lên vì vui sướng nhưng sợ cô phát hiện đành phải cố nén lại

“ ……..” - Lúc ngồi trên bàn ăn thì đã là 2 giờ chiều, không ngờ cô nằm đó đợi hắn tỉnh dậy mà lại ngủ quên mất

Dường như ngủ nhiều nên cơ thể có chút đờ đẫn, nhưng mà ông trời rất thương người tốt, cô rất nhanh không còn thấy mệt mỏi nữa

À, phải là không kịp mệt mỏi mới đúng

Khi thấy Thôi Tử Niệm đi đến

Kiều Uyển Nhi câu lên nụ cười, xem ra cô có muốn buồn chán thì cũng không được, có bà mẹ chồng thế này thì mỗi ngày đều trở nên thú vị

Không cần nghĩ cũng đoán biết lý do bà ấy đến đây, còn không phải muốn gây khó dễ cho cô hay sao?

Còn chưa kịp đứng lên ‘hành lễ’ thì một sấp hình dày đã bay đến trước mặt cô, rơi tung toé. Trên bàn, đĩa thức ăn, mặt sàn …. đều là hình ảnh một đôi nam nữ đang cùng nhau thân mật đi vào nhà hàng, cùng với giọng nói gắt gỏng

“ Làm ra loại chuyện này còn dám về đây? Rốt cuộc mặt cô dày đến mức độ nào?”

Lúc bà phát tiết, Lục Nghiên Dương cũng có mặt, hắn đang định bảo cô đi nơi khác để mình giải quyết thì Kiều Uyển Nhi mặt không chút sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy khá thú vị cong môi cười, tuỳ ý nhặt một bức ảnh lên xem

“Mẹ cho ngừoi theo dõi con?”

“ Nếu không thì làm sao biết được cô lẳng lơ đến nhường nào?”

Kiều Uyển Nhi không tức giận khi bản thân bị nói như vậy, dù sao trường hợp này cô gặp qua cũng rất nhiều, cũng lười quan tâm đến. Nhưng sắc mặt của Lục Nghiên Dương lại xám xịt, hắn mở miệng

“ Mẹ nói chuyện nên cẩn thận “

“ Đến lúc này con còn muốn bênh vực nó hay sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play