Nhưng không đau rát, cũng không khó chịu vì bị ném xuống sàn. Trên trán, một nhiệt độ ấm áp từ thứ gì đó truyền đến, nhẹ nhàng và đầy sự ân cần
Kiều Uyển Nhi chậm rãi mở mắt, bàn tay của Lục Nghiên Dương đặt lên trán cô. Vì khoảng cách giữa hai ngừoi khá gần nên cô có thể nghe thấy âm thanh hắn đang tự lẩm nhẩm
“ Không sốt”
Cùng với tiếng thở phào nhẹ nhõm
Cơ thể của cô lúc này chấn động, nhưng đó chẳng là gì so với tâm can. Trong lòng đột nhiên có biến hoá, cảm giác bồn chồn bức rứt này khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu
Nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, cô khong còn cảm giác đó nữa khi thấy người đàn ông đứng dậy rồi chẳng nói chẳng rằng ôm hết đống văn kiện đang đặt ở trên bàn của cô đi mất
“???”
Chúng còn chưa được xử lý đâu!!!
“ Ơ, khoan … tôi … tôi chưa làm xong” - Kiều Uyển Nhi bật dậy khỏi chiếc ghế, nhanh chóng và có phần lúng túng nói to
Hắn xoay người nhìn cô
“ Không cần làm nữa” - Nói rồi liền đi về phòng
Cơ thể không khoẻ thì phải nghỉ ngơi, nhìn thấy cô như vậy sao hắn có thẻ để cho cô làm việc được?
Nhưng Kiều tiểu thư đâu có nghĩ vậy? Cô chỉ thấy hắn đang không coi trọng mình
Công việc mà cô khó khăn vất vả, đánh đổi bằng những thứ quý giá đột nhiên bị cướp thì vui sao nỗi?
Kiều Uyển Nhi nhanh chóng xông vào phòng tổng giám đốc để phân trần
“ Lục tổng, tôi có thể làm việc được”
“ Không cần”
“ Khi nào làm xong tôi sẽ đem vào đây cho anh kiểm tra” - Cô vừa nói vừa đi đến bên hắn, định đòi lại phần công việc vừa bị cướp đi của mình nhưng hắn đã nhanh hơn đem nó bỏ vào trong ngăn bàn
Kiều Uyển Nhi đứng hình một lúc, cô thật không tin được chuyện vừa mới diễn ra. Cau cú chuyện đem qua lẫn lúc này, cô gằng giọng
“ Nếu đã không tin tưởng giao đống văn kiện đó cho tôi thì ban đầu anh đừng nên để tôi làm công việc này mới đúng”
Hắn ngừng xem tài liệu, ngước lên nhìn cô. Ai nói là hắn không tin tưởng? Chẳng qua chỉ là muốn cô được nghỉ ngơi mà thôi
“ Công việc nhiều làm không quen thì sẽ hỏng mất”
Hỏng cái quỷ, não anh hỏng thì có. Bà đây tốt nghiệp loại giỏi trưởng đại học nổi tiếng nha
Ngày nào chẳng phải thức đến gần sáng để soạn thảo luận văn
“ Tôi có quen hay không anh cứ giao cho tôi, lát sau kiểm tra là sẽ rõ”
“ Nghỉ ngơi đi”
“ Đưa cho tôi”
“ Cuộc họp gần bắt đầu rồi mà còn có tâm trạng ở đây cãi nhau à?”- Một giọng nói từ phía bên ngoài chen ngang vào. Hạ Đông Quân đứng đó nhìn đống cơm chó kia đến phát ngấy
Anh đây vừa chia tay, làm gì thì làm cũng phải nghĩ đến cảm nhận của người vừa mới bị đá chứ?