Cô gái nhỏ ngồi trên người hắn mà thở dốc, tư thế ám muội khiến ai nấy cũng đều phải ngại ngùng không dám nhìn. Cái vật kia còn ở trong cơ thể cô, đến khi hắn đặt cô xuống giường rồi rút ra thì nó vẫn chưa chịu cúi đầu.
Đúng là một vật thể ương ngạnh mà.
Ở trong cơ thể cô, nóng bỏng như sắt nung. Kiều Uyển Nhi có thể cảm nhận thấy sự bành trướng của nó rất rõ ràng. Ngang tàn to lớn, chẳng xem ai ra gì.
Lúc này cô đã xụi lơ, đầu gục lên vai hắn, mồ hôi tuông ra như mưa. Đôi môi hồng đào hé mở liên tục thở dốc, trông như con mèo nhỏ đáng thương.
Trong căn phòng xa hoa, đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, quả là khung cảnh khiến không ai có thể nói nên lời.
Mùi hương sắc d.ục thoang thoảng trong không khí và tiếng thở dốc yếu ớt động lòng của cô gái khiến cho người đàn ông lần nữa không thể cầm lòng.
Lục Nghên Dương đêm nay chẳng muốn làm người nữa, dù cô có mắng hắn đến khản cổ thì cho đến tận bình minh hắn vẫn sẽ ôm chặt lấy cô vào lòng, ra sức yêu thương.
Chẳng có lấy một câu báo trước, hắn cứ thế ôm lấy cô gái đang ngồi trên người mình đứng lên rồi nhấc từng bước đi vào phòng tắm. Cái vật kia chưa giây phút nào rời khỏi địa phương mềm mại ấm áp và nhiều nước, như muốn đánh dấu rằng nó chính là thứ duy nhất có thể đi vào.
Theo từng bước hắn di chuyển, nó cũng chui sâu vào bên trong. Tiếng hít thở không thông kèm theo âm thanh yếu nhược phóng túng và mang ý trách móc của cô cứ vang lên bên tai hắn. Nhưng như thế càng khiến cho Lục Nghiên Dương càng quyết tâm sẽ thức đến sáng.
“ Ah~ ưm… khoan … ư … khoan. đã~”.
Lạch cạch…
Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông cũng rất nhanh đã ôm cô gái nhỏ của mình đi vào. Hắn mở nước trong bồn, nhưng vẫn chưa có ý định sẽ thả cô xuống.
Kiều Uyển Nhi vừa mới ra, giờ đây lại tiếp tục bị cái dùi cui kia hành hạ, chẳng thể nào tỉnh táo được.
Giờ đây ngoài cái vật đó đang ở trong cơ thể mình thì cô chẳng thể nào nghĩ được bất cứ thứ gì khác.
Hắn chủ động nắm lấy tay cô vòng qua cổ mình, cánh tay dài vòng xuống bắp đùi rồi bá đạo đặt nó lên cánh tay mình, dùng thứ sức mạnh quái vật đó nâng cô lên. Kiều Uyển Nhi có chút lo lắng bản thân sẽ ngã xuống đất, ra sức níu lấy cổ hắn, xem nó như vật cứu cánh.
Cô phối hợp, người đàn ông hài lòng cắn vào vành tai non mềm, như đang muốn khen thưởng.
Cô không nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, chỉ nghe tiếng gầm gừ bên tai.
Sau đó hắn không kiên dè thúc hông, đẩy vào sâu bên trong cô.
“ Ah~” - Kiều Uyển Nhi ngửa đầu ra phía sau, chẳng biết vì quá bất ngờ hay vì khoái cảm ùa về.
Tư thế này mỗi khi hắn thúc hông, cặp mông tròn mịn của cô cũng đong đưa theo, vô ý cùng hắn phối hợp.