- Ngôn Hạ tướng quân,có người từ Hoa Lâu,tự xưng là Hoa Uyển Linh tới nói muốn gặp người.
- Người của Hoa Lâu??? - Ngôn Hạ khó hiểu đứng dậy
Hoa Lâu nổi tiếng là một thế lực lớn trong giang hồ trong suốt hơn mười năm nay.Hoa Uyển Linh ai mà không biết chứ? Nữ tử xinh đẹp vạn người mê,xinh đẹp tài giỏi làm chủ cả một Hoa Lâu rộng lớn. Quen biết được nàng đã khó,lam thân được với nàng đúng là khó hơn lên trời. Nay nàng chủ động đến tìm...không phải là do Âu Dương Nguyền Nguyệt dùng thủ đoạn gì câu kết cùng nàng tới chèn ép ta đó chứ?
Trước hết vẫn gặp mặt trước. Dù phúc hay họa còn tùy duyên.
Vệ Ngôn Hạ,đại tướng quân thống lĩnh Ngự Lâm Quân,nối nghiệp cha đời đời trung thành với hoàng tộc. Vệ gia đã từng lập lời thề độc,nếu có một ngày phản bội lại bề trên,lập tức sẽ thiên lôi đánh đến không còn hình,hồn phi phách tán. Điều này đã được lịch sử ghi lại và chứng minh.
- Để Hoa Lâu chủ phải chờ,thất lễ, thất lễ
- Vệ tướng quân,nghe danh lâu rồi,nay mới được diện kiến. Ta có chuyện riêng cần nói với tướng quân. Liệu rằng ta có thể vào trong?
- Dĩ nhiên. Mời cô nương.
Đám người hầu toát mồ hôi khệ lệ vác theo những chiếc hòm lớn đi theo gót chân của Hoa Uyển Linh. Vệ Ngôn Hạ nhìn nữ nhân đầy khó hiểu nhưng nàng chỉ mỉm cười đưa tay chỉ vào trong. Y hiểu y nên khẽ gật đầu.
Hoa Uyển Linh an tọa liền trực tiếp nói thẳng vấn đề:
- Nghe nói Vệ tướng quân là trung thần thà chết cũng chỉ vâng lời đế vương và người thừa kế nghiệp đế vương tức Nhiếp thế tử,Nhiếp Khương Dương.Gần đây,ngài cùng thế tử bị chèn ép không ít a?
- Không gì có thể qua khỏi con mắt của Hoa Lâu. Người tới đây để chế giễu Vệ mỗ sao? Âu Dương Nguyền Nguyệt sai người tới sao?
- Tướng quân đừng hiểu lầm.- Hoa Uyển Linh e thẹn cười - Ta mang tin tốt tới cho tướng quân đây. Mở ra.
- Hoa cô nương,đây là ý gì?
Vệ Ngôn Hạ bối rối trước số ngân lượng cùng châu báu trước mặt,ngạc nhiên không thốt thêm được lời nào. Gần đây,Âu Dương Nguyền Nguyệt dùng quyền hành cắt bổng lộc của chính y cũng như các tướng sĩ,tài nguyên cũng không còn nhiều để huấn luyện quân đội. Quân lượng sắp cạn,e rằng không trụ thêm được bao lâu. Cứ vậy thì tan rã mất,dù rằng Nhiếp thế tử đã tiếp tế cho không ít.
- Đây là chút đồ ra mắt của ta dành cho Vệ tướng quân.Hoa Lâu ta được nhờ vả là sẽ giúp đỡ Vệ tướng quân và Nhiếp thế tử hết sức có thể. Chỉ cần ngài thiếu gì,có thể dùng thứ này tới tìm Hoa Uyển Linh ta. Ta sẽ không từ chối ngài điều gì,từ quân lương tới tuyệt thế đại cao thủ.Có điều..ta không hi vọng chuyện Hoa Lâu âm thầm giúp đỡ ngài bị lộ ra ngoài..Nếu không cố nhân của ta sẽ không vui a..Ngài,hiểu ý ta chứ?
Hoa Uyển Linh đặt lệnh bài lên bàn,không đợi câu trả lời của Vệ Ngôn Hạ mà trực tiếp rời đi. Vương Nhã Hân,như thế này ngươi vui rồi chứ. Vì vòng càn khôn,bạc của ta,châu báu trang sức của ta,ta nhịn. Ai bảo ngươi là bảo bối cưng của chủ các. Ai bảo ngươi kiếm được nhiều tiền. Ai bảo ngươi là Nhất trụ,ta đánh không lại. Ai bảo ngươi nắm giữ bảo bối mà ta luôn muốn có. Huhu..tiền tài của ta.Có ngày ta sẽ đến chỗ các chủ dưới danh nghĩa của ngươi mà đòi lại một khoản nhỏ cho ta.
Hoa Uyển Linh khóc ròng ở trong lòng. Còn Vệ Ngôn Hạ vẫn còn ngỡ ngàng,cho rằng bản thân đang mơ.
Người vừa rời đi chưa bao lâu thì Thượng thư Bộ Lễ và Thượng Thư Bộ Lại cùng áo khăn chưa chỉnh tề,kế đến là tả thừa tướng lũ lượt kéo đến rồi những người còn lại cũng chạy tới,nét mặt vui vẻ có chuyện muốn bàn.
Vệ Ngôn Hạ ngồi dưới các hòm châu báu mà vẫn chưa tỉnh mộng. Nam nhân trẻ tuổi rơi nước mắt:
- Lưu Ly được cứu rồi,được cứu rồi..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT