Dương Đắc Quân đạp không khí tiếp đất trước mặt An Minh Ngọc. Y dùng tay bóp chặt nàng cằm ta,gằn lớn giọng:

- Tiện nhân? Ngươi chửi ai là tiện nhân?

- Tướng gia,thiếp sai rồi. Tướng gia,thiếp thật sự không cố ý..thiếp không biết là chàng...

- Là ta ở đây? Là ta nghe con tiện nhân là ngươi mắng con gái của nàng ấy? An Minh Ngọc, ngươi nghĩ ta không biết những chuyện ngươi đã làm với con gái bảo bối của ta sao?

- Tướng gia,thiếp thân thật sự chưa làm gì có lỗi với Kỳ Nhi cả...thật sự không có...

- Năm nó 8 tuổi,nhân lúc ta chinh chiến xa trường,ngươi sai người hạ độc nó,khiến nó bị câm. Ngươi nói với ta vì thương nhớ ta mà Đắc Kỳ sinh tâm bệnh. Đúng là nuôi ong tay áo. Sinh nhật tròn mười một tuổi,nhân lúc ta vào kinh bận chuyện triều chính,ngươi sai người giết chết con gái của ta. Tiện nhân. Đúng là nuôi ong tay áo,dẫn sói vào cắn gà nhà.

- Tướng gia.. thiếp..thiếp..thật sự không có..Thiếp bị oan..

- Cút. - Dương Đắc Quân tức giận hất nàng ta ra xa - Quản gia,Quảng Bình,ngươi chết ở đâu rồi hả? Ra đây cho lão phu.Ngươi,đi gọi lão già đó đến đây cho ta

Một lúc lâu sau,một bá phụ tay cầm sổ sách,lộc cộc chạy tới,nách vẫn còn vác theo một bảng tính lớn. Tiểu Hương thấy thế chỉ cười,Dương Đắc Quân thì tức ra mặt:

- Lôi hai con tiện nhân này ném ra phủ cho lão phu. Lão phu muốn thôi ả ta. Quảng Bình,ngươi lo chuyện này cho tốt.

- Tướng công..Thiếp...thiếp sai rồi...Người đuổi Ngọc Nhi đi..Ngọc Nhi..Ngọc Nhi biết nương tựa vào ai?

- Cha..cha..người đừng đuổi mẫu thân và con đi mà..cha..

- Cút.

- Quảng Bình,ngươi có hiểu chưa? Ném hai thứ rác rưởi này ra ngoài

Dương Đắc Quân kiên nhẫn lặp lại. Lão bá bị dọa cho đứng thừ người nay mới giật mình bừng tình,liên tục gật đầu ra vẻ hiểu ý.

- Từ bây giờ, Tiểu Hương là đại tiểu thư của tướng phủ. Nàng ấy là con gái của lão phu,là con gái của lão phu. Ai động tới nàng ấy,phải xem sắc mặt của lão phu. Quảng Bình,lấy lại chìa khóa phòng khố sau đó đưa lại cho Tiểu Hương.Thông báo cho trên dưới tướng phủ.Nghe đã rõ chưa?

- Dạ rõ,dạ rõ thưa tướng gia.

Dương Đắc Quân rời đi. Tiểu Hương vội vã chạy theo sau. Tại sao tướng gia lại làm như vậy? Tại sao nàng lại trở thành đại tiểu thư của tướng phủ. Đại tiểu thư của tướng phủ chỉ có một mình Đắc Kỳ mà thôi. Nàng quỳ dưới chân Dương Đắc Quân:

- Lão...lão gia,Tiểu Hương chỉ là phận hèn mọn đầy tớ. Tiểu Hương không hiểu. Xin người thu hồi lại mệnh lệnh.

- Coi như ta vì con nhóc tiểu quỷ ấy mà ngu muội một lần cuối. Con có thể nhận ta làm cha hoặc không,nhưng kể từ giờ trong thâm tâm ta,Tiểu Hương con,chính là con gái của ta.

- Là..là..tâm..nguyện.. c-của...tiểu thư sao?

Dương Đắc Quân chỉ thở dài không nói. Y quay lại đặt vào lòng bàn tay Tiểu Hương bức phong thư đã được gói lại cận thẩn,lại thêm một chiếc khăn tay màu tràm quen thuộc. Tiểu Hương vừa mở ra đọc,đọc xong liền không tự chủ mà khóc lớn. Tiếng khóc của nàng ai oán,vang khắp cả tướng phủ. Dù có ai tới dỗ dành an ủi,nàng cũng không chịu thôi khóc. Nàng khóc như một đứa trẻ mới lớn vừa mất đi món đồ mà bản thân trân trọng nhất. Tay nàng nắm chặt bức thư không chịu buông. Hơn hai canh giờ sau,tiếng khóc nhỏ nhỏ rồi nhỏ dần.

A Lan cùng vài người hầu khác cõng nàng trở về biệt viện của Đắc Kỳ. Trước khi đi,không quên gỡ bức thư ra. Không ai dám tò mò quá phận,chỉ im lặng nhét nó vào chỗ cũ rồi mang đi đốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play