Sau bữa tối,Đắc Kỳ thơ thẩn ngoài vườn hoa,ngồi trên chiếc bàn bệ đá quen thuộc nhâm nhi vài miếng bánh nhỏ. Mọi thứ sẽ hoàn hảo nếu không có kẻ nào đó đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào cái nết ăn không ra lễ nghi nào của tiểu quỷ.

- Sao người không về biệt viện của người nghỉ ngơi đi?

- Đắc Kỳ,muội đang đuổi ta sao? - Bách Nhiên ủy khuất cúi đầu

- Phải.

- Tiểu thư.. - Tiểu Hương khẽ nhắc nhở - Y là thái tử điện hạ

- Thái tử điện hạ thì có liên quan gì đến ta? Ta mới là kẻ phải ủy khuất - Đắc Kỳ hét lớn - Đang tuổi ăn tuổi chơi,sao bắt ta phải lấy chồng? Một tiểu hài nhi chưa lớn mà ngươi cũng đồng ý " ăn" cho được. Biến thái.

- .....

Bách Nhiên ngây người trước lời trách mắng của Đắc Kỳ. Tiểu quỷ tức giận rời đi để lại Tiểu Hương khó xử dẹp hậu họa:

- Thái..thái tử điện hạ...thứ cho tiểu thư còn nhỏ tuổi,tình tính bồng bột..không rõ lễ nghi..mà bỏ qua cho nàng...

- Được rồi. Ngươi đi chăm sóc cho nàng đi.

- Tạ thánh ơn của thái tử điện hạ.

Đắc Kỳ vẫn đứng lườm y chằm chằm ở phía đằng xa. Thấy Tiểu Hương đang chạy lại mới chịu quay đầu không thèm nhìn nữa. Bách Nhiên chợt cười. "Biến thái"? Chưa bao giờ y nghĩ từ đó là phát ra từ miệng của một tiểu oa nhi,mà hơn nữa lại từ vị hôn thê kém y đến 5 tuổi.

Ở một nơi khác.

An Minh Liên tức giận hất đổ mọi đồ vật khiến nàng chướng mắt. Dương Đắc Kỳ,tiểu nha đầu đó là cái thái gì? Vì sao thái tử điện hạ để ý đến nha đầu đó mà không để ý tới ta?Ta cái gì cũng có. Tài năng nhan sắc đều thuộc những người đứng đầu học viện. Nha đầu đó,hỉ mũi chưa sạch,gia phong lễ giáo không hiểu thấu tình đạt lí...Cha còn vô cùng yêu thương nó. Ta cũng là con gái của cha. Không thể theo họ cha...ta thua nha đầu đó chỉ một cái danh phận mà khác biệt đến vậy sao?

An Minh Ngọc trong lòng cũng thấp thỏm không yên mặc dù bên cạnh là một Dương Đắc Quân tâm trạng cực kì tốt. Cứ ngỡ thái tử sẽ không vừa mắt nữ nhi của hắn. Không nhờ,thật không ngờ,hôn sự dưới sự chỉ dẫn của thái hậu lại có cơ may thành đến như vậy. Tiểu oa nhi thích thái tử điện hạ từ nhỏ,chắc chắn nó sẽ rất vui.

Khuê phòng của Đắc Kỳ vẫn thắp sáng đèn. Tiểu quỷ ngây ngốc tựa đầu bên khung cửa sổ suy tính đến chuyện làm sao để Bạch Nhiên đồng ý từ bỏ hôn ước với mình. Đôi mắt thoáng một tia trầm tư,nét mặt khẽ buồn,hoàn toàn nhìn không giống một tiểu nha đầu mới mười một tuổi

- Tiểu Hương, tỷ nói xem,làm sao mới có thể khiến thái tử điện hạ chủ động hủy hôn với muội?

Tiểu Hương vì thấy tối nay Đắc Kỳ ăn không có nhiều như mọi ngày,lo lắng xuống nhà bếp chuẩn bị vài món ăn vừa mới mang lên thì bị câu hỏi này của Đắc Kỳ hù chết. Nàng đặt khay thức ăn xuống bàn,ôm lấy hai bả vai của tiêu quỷ khẽ nay:

- Đắc Kỳ,không phải muội vô cùng yêu quý thái tử điện hạ sao? Lúc năm tuổi,chính muội muốn lấy ngài ấy làm phu quân đó.

- Đó là chuyện lúc nhỏ rồi. Giờ cả muội và huynh ấy đều đã lớn. Nó không còn giống nhau nữa.

- Đắc Kỳ,có phải muội không đó?

Tiểu Hương lắc tiểu quỷ qua lại. Nét mặt càng lo lắng. Không lẽ sau khi thất lạc bên ngoài,tâm lý tiểu thư đã biến đổi trầm trọng đến mức độ đến thế này sao?

- Là muội. Aiz...Tỷ đừng lay nữa.

Nói rồi tiểu quỷ không thèm chú ý đến Tiểu Hương nữa,nghiêng đầu tiếp tục ngắm sao. Trăng nay khá tròn,liền buột miệng hỏi một câu:

- Nay ngày bao nhiêu rồi tỷ? Trăng tròn và đẹp quá.

- Tháng này trùng hợp cả dương và âm lịch đều trùng nhau.Hôm nay là ngày mười ba rồi đó. Muội sắp phải vào cung yết kiến nhà vua cùng hoàng hậu đương triều.

- !????!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play