Tô Hữu Hữu cảm thấy như mình đang nằm ngủ trên cát sỏi, xung quanh có gió lạnh thổi đến, Tô Hữu Hữu bị lạnh có hơi run lên.

Mí mắt có hơi nặng không mở ra được, Tô Hữu Hữu cuộn tròn cơ thể, than thở: “Ông xã, anh không mở điều hòa à? Lạnh quá.”

Cô vừa mới than thở xong thì có người kéo quần áo cô, gió lạnh thổi trên làn da còn lạnh hơn, cô nhíu nhíu mày, mở ra mí mắt nặng trịch, sau đó thì cả người bừng tỉnh, nơi này không phải là phòng ngủ quen thuộc của cô, hình như là vùng hoang dã thôn quê, trước mặt có năm người đàn ông xa lạ vây quanh cô, quần áo bọn họ tả tơi, để lộ ra tay chân cường tráng, tóc dài lộn xộn, rối bù, đều rất cao lớn, nhìn có vẻ rất dọa người.

“Làm sao bây giờ? Nàng ta tỉnh rồi….”

“Tỉnh thì tỉnh, chúng ta có năm người mà còn sợ một mình nàng ta sao? Nếu bỏ qua cơ hội lần này thì đời này của chúng ta cũng không được gặp nữ nhân.”

“Nhưng lỡ như bị phát hiện thì làm sao bây giờ…. Chúng ta chắc chắn phải chết….”

“Vậy ngươi đi đi, đời này đừng nghĩ đến việc được nữ nhân chạm vào một ngón tay.”

Năm người đó nghị luận sôi nổi, trong đó có một người đột nhiên nắm chặt áo của cô muốn lôi ra, lúc này Tô Hữu Hữu mới phát hiện ra mình mặc đồ cổ trang, cô….. cô xuyên không?

“Mấy người muốn làm gì! Buông….. Buông tôi ra! Ông xã tôi rất lợi hại đó!”

“Cái gì là ông xã?” 

“Không biết, có thể là một người bị điên, nữ nhân bình thường sao lại đến đây.”

Tô Hữu Hữu không biết đây là đâu, nhưng năm người đàn ông trước mặt này, có lẽ, có thể sẽ thật sự c ường bạo cô!

Cô ra sức giãy giụa đứng lên, muốn dùng Judo mà cô đã được học, dường như năm người đàn ông này đã nhận ra ý đồ của cô, toàn bộ vây lấy đè cô lại, cô làm sao địch lại nổi năm người đàn ông cường tráng chứ?

“Buông ra! Chung Dực! Chung Dực! Anh chết ở đâu rồi!”

Trong lúc Tô Hữu Hữu sắp vạn kiếp bất phục thì người đàn ông phía trên đột nhiên bị lực tác động từ bên ngoài đánh bật ra, sau đó truyền đến tiếng côn bổng tàn nhẫn, một người đàn ông khác cũng bị đánh bật sang bên cạnh.

Tô Hữu Hữu nắm chặt lấy quần áo mình ngồi dậy, một người rõ ràng là cô rất quen thuộc nhưng đột nhiên lại có hơi xa lạ xuất hiện trước mặt cô.

Anh mặt hồng y đẫm máu, trong tay cầm một cây côn lớn, tóc dài đen nhánh lay động theo gió, anh nhìn về phía cô, trong mắt là sự băng giá không hề có độ ấm, bên cạnh anh là một người đàn ông bị anh đánh cho ngất xỉu, giống như một sát thần đến từ địa ngục.

Tô Hữu Hữu lảo đảo đứng dậy chạy tới: “Chung Dực!”

Lúc cô bổ nhào về phía mình, Chung Dực lại lắc người né tránh, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi biết ta?”

Ánh mắt xa lạ mà phòng bị đó làm cho Tô Hữu Hữu sửng sốt, cái này là tình tiết cẩu huyết gì vậy!

“Anh không nhớ em sao? Em là bà xã anh! Hữu Hữu đó!”

Hiển nhiên là Chung Dực không có tí ấn tượng nào với cô, ném côn bổng trong tay đi, nói: “Tốt nhất là ngươi nên mau chóng rời khỏi nơi này, đây không phải là nơi mà nữ nhân nên đến.” Vừa dứt lời anh đã xoay người đi mất.

Tô Hữu Hữu nhìn xung quanh, ở đây hình như là núi sâu, cô xuyên tới thế giới của Chung Dực à? Đầu óc Tô Hữu Hữu xoay chuyển rất nhanh, Chung Dực mặc bộ hồng y lúc họ mới gặp nhau, trên người anh có vết thương, chẳng lẽ là cô xuyên tới thế giới mà sau khi Chung Dực nhảy xuống vách núi nhưng không xuyên đến hiện đại sao? Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy!

“Anh đợi em đã!” Cô cầm cái bọc đồ ở bên cạnh có vẻ như là của cô lên rồi đi theo.

Chung Dực nhìn thoáng qua, giữ khoảng cách rất lớn với cô: “Ngươi không cần đi theo ta.” Nói xong còn giữ chặt quần áo của mình, giống như là sợ bị cô nhìn lén.

Chà chà chà, vẫn giống đạo sĩ như vậy. 

Nếu như vận mệnh đã làm cho em xuyên đến để gặp anh thì nhất định là sẽ cho phép em tiến công chiếm đóng anh thêm một lần nữa! Chung Dực, anh đừng hòng chạy trốn!

Tuy rằng Chung Dực trước mặt này không phải là ông xã Chung Dực của cô, nhưng dù sao cũng là Chung Dực, Tô Hữu Hữu đã hiểu anh rồi.

“Em lạc đường đến đây, anh cứu người thì cứu đến cùng đi, ít nhất cũng dẫn em ra khỏi nơi này, đến một thôn xóm an toàn đi.” Chung Dực là một người đàn ông bên ngoài lạnh lùng bên trong lương thiện.

Quả nhiên, Chung Dực không nói là không cho cô đi theo nữa, nhưng lại không để ý đến cô, xoay người đi trước, thỉnh thoảng sẽ dừng lại ngắt một vài cây cỏ, Tô Hữu Hữu cũng không hiểu anh đang làm gì.

“Này, anh không tò mò vì sao mà em biết anh à?”

Chung Dực hái cây cỏ không để ý đến cô.

Sao Chung Dực này lại lạnh nhạt như thế? Nhớ tới ông xã tam tòng tứ đức của mình, Tô Hữu Hữu rất không quen với đôi mắt trước mặt này: “Anh có tin em là bà xã tương lai của anh không, chính là thê chủ tương lai của anh đấy!”

Chung Dực nghe vậy thì đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi lạnh lẽo nhìn cô: “Nếu ngươi còn muốn sống thì đừng có nói chuyện với ta.”

Sặc…. Ánh mắt này của Chung Dực thật là khủng khiếp…..

Miệng Tô Hữu Hữu giật giật, cuối cùng vẫn không nói một chữ, cô có hơi sợ Chung Dực hiện tại, lần đầu tiên gặp mặt, Chung Dực chính là người đã động thủ với cô, đàn ông nơi này không cảm thấy động thủ với phụ nữ là chuyện mất phong độ sao.

Dường như bọn họ đang ở trong một ngọn núi rất sâu, mãi đến khi sắc trời đã dần tối mà bọn họ còn chưa đi ra được, xung quanh đều là vách đá cao vút, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời một chút, cô nhớ Chung Dực đã từng nói, ở đây đàn ông cao lớn uy mãnh đều sẽ bị đưa vào núi sâu làm khuân vác, vừa rồi không phải là cô đã ở đó chứ?

Chung Dực ở phía trước cuối cùng cũng dừng lại ở một nơi gần nguồn nước, nhặt một vài cành cây và đá, dùng đá để đánh lửa, sau đó cũng không gọi cô sang, tự mình bắt đầu xử lý con thỏ mà anh vừa mới dùng dao để bắt.

Lúc trước ở hiện đại cô không có cơ hội thưởng thức võ nghệ của Chung Dực, hiện tại cô xem như là được mở mang kiến thức rồi, anh có thể sử dụng một con dao nhỏ để hạ gục con thỏ cách 5 mét!

Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại rồi, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng lạnh, chỉ có ánh lửa ấm áp mờ nhạt chỗ Chung Dực, anh tập trung nướng thịt thỏ, mùi thơm nhẹ nhàng bay tới.

Tô Hữu Hữu vừa lạnh vừa đói thật sự nhịn không nổi nữa, cẩn thận dè dặt tới gần, ngồi trên tảng đá hơi xa anh, nhìn thịt thỏ b ắn ra dầu mà nuốt nước miếng, rít rít rít, ông xã sao anh lại lạnh lùng như vậy……

Chung Dực không đuổi cô đi, nướng chín thỏ rồi dùng dao cắt một nửa, ghim vào nhánh cây rồi đưa cho cô, Tô Hữu Hữu kinh ngạc vui mừng nhìn thịt thỏ trước mặt, trong lòng ông xã cô quả nhiên vẫn là người lương thiện!

Tuy rằng thịt thỏ không có gia vị thật sự rất khó ăn, nhưng nghĩ đến đây là do ông xã cô nướng nên cô cũng vui vẻ chịu đựng!

Tô Hữu Hữu vừa ăn thịt thỏ vừa thưởng thức Chung Dực cách đó không xa, đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy dáng vẻ tóc dài của Chung Dực, cho dù lần này cả người đầy máu nhưng anh vẫn nhẹ nhàng như tiên, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.

Chung Dực cũng không phải người mù, đương nhiên là có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tô Hữu Hữu, cô gái này thật là kỳ quái, rõ ràng là hắn chưa từng gặp cô nhưng cô lại biết tên hắn, còn tự xưng là thê chủ tương lai của hắn, bây giờ lại dùng loại ánh mắt thèm nhỏ dãi này để nhìn hắn, thật sự là….. thật sự là quá mạo phạm rồi!

Không biết có phải là ảo giác hay không, sao cô lại cảm thấy Chung Dực có hơi đỏ mặt nhỉ?

Ăn thịt thỏ xong, Chung Dực đột nhiên đứng lên, để lại một câu: “Không được qua đây.” Sau đó cầm lấy những cây cỏ mà ban ngày anh đã hái đi tới phía sau của một tảng đá lớn, lại châm thêm một đống lửa, Tô Hữu Hữu có thể thông qua cái bóng do ánh lửa chiếu lên vách núi đá thấy được Chung Dực đang cởi qu@n áo, hình như là muốn bôi thuốc?

Tô Hữu Hữu nhớ đến vết thương dữ tợn sau lưng Chung Dực, dùng thuốc của hiện đại để xử lý vết thương còn bị nhiễm trùng thì mấy cái thảo dược của cổ đại có thể dùng được à? Ở đây không có thuốc hạ sốt, nếu Chung Dực lại phát sốt thì làm sao bây giờ?

Cô không khỏi lo lắng đứng lên, ở bên ngoài do dự một lúc lâu, vẫn chậm rãi đi qua, nhô đầu ra phía sau tảng đá, Chung Dực đang cố gắng xử lý vết thương sau lưng.

“Để em giúp anh…..”

Chung Dực nghe thấy giọng nói thì cầm lấy quần áo che người mình lại, chạm đến vết thương thì lại đau xót, anh hít vào một hơi, nói: “Cút!”

Tô Hữu Hữu thật là oan ức, cho tới bây giờ Chung Dực chưa từng hung dữ với cô như vậy, cô khẽ cắn môi đi ra sau tảng đá, không sợ chết mà tiêu sái đi tới trước mặt anh: “Anh muốn trong sạch hay là muốn mạng! Vết thương trên lưng anh rất nghiêm trọng, xử lý không kịp anh sẽ chết đó! Em giúp anh!” Nói xong thì cực kỳ kiên định nhìn anh.

Chung Dực nhìn ánh mắt cô, trong mắt cô không hề có ý sỉ nhục hắn, mà là ánh mắt cực kỳ lo lắng, trong sự lo lắng đó còn có cả tình cảm nồng nàn…..

Hắn đã từng gặp phụ nữ, đa số đều chán ghét và coi hắn như kẻ thù, chưa từng có ai nhìn hắn như vậy…..

Vết thương sau lưng hắn quả thật rất nghiêm trọng, hắn không thể chết trong này được, thế là hắn quay lưng lại nới lỏng tay, giọng điệu cũng trở nên nhu hòa hơn: “Làm phiền.”

Đây mới là đúng!

Tô Hữu Hữu vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt anh, lần này vết thương trên lưng còn nghiêm trọng hơn, không chỉ có máu đen mà còn có đá vụn bén nhọn cắ m vào trong da thịt, rốt cuộc là anh làm sao chống đỡ được đến bây giờ vậy!

“Anh thật là quá không quý trọng bản thân mình rồi!” Cô nói xong, xé vạt áo của mình, đi đến bên cạnh nguồn nước giặt sạch rồi quay lại cẩn thận rửa sạch vết thương cho anh.

Rửa sạch vết thương xong, Tô Hữu Hữu khó khăn nhìn những thảo dược này: “Cái này dùng thế nào?”

Chung Dực dùng quần áo che trước ngực mình lại, mặt nóng lên: “Nhai nát rồi đắp lên vết thương.”

Hả? Phải nhai nát à! Mặc dù có hơi ngại bẩn, nhưng vì ông xã, cô nhịn!

Tô Hữu Hữu cầm mấy cái bỏ vào miệng rồi nhai, khuôn mặt nhất thời thống khổ mà nhăn lại thành một cục “Thứ này thật là đắng…..” Tuy rằng nói đắng nhưng cô vẫn cố chịu đựng, nhai thêm vài cái rồi đắp lên vết thương của Chung Dực.

Chung Dực nhìn cô gái nghiêm túc xử lý vết thương của mình trước mặt này, trong lòng có một loại cảm giác không nên lời xông tới, khuôn mặt yếu đuối không giống với phụ nữ, nhưng cũng vừa mắt hơn nhiều.

Buộc lại thành cái nơ bướm trước ngực anh, Tô Hữu Hữu ngẩng đầu nói: “Thế nào? Có bị chặt không? Có muốn nới lỏng ra không?” Ánh mắt đó rất thuần khiết, rất tập trung.

Chung Dực vội mặc quần áo vào, sắc mặt bối rối lắc đầu, mặc dù hắn xấu nhưng cũng hiểu lễ nghĩa liêm sỉ của đàn ông, lần này bị nữ nhân nhìn thấy hết cơ thể, nhưng lại càng không đúng, nhưng sao dáng vẻ cô ta lại thản nhiên như vậy? Giống như là nhìn hắn cũng chẳng có gì ghê gớm lắm.

Trong lòng Chung Dực có hơi tổn thương, mặc dù hắn không có gì để nhìn nhưng cũng là một người đàn ông mà?

Dù sao cũng đã làm vợ chồng rồi, Tô Hữu Hữu và suy nghĩ của Chung Dực không giống nhau: “Hửm, che cái gì mà che, cũng không phải là chưa thấy.” Nói xong liền ngồi thẳng người: “Em gác đêm cho anh! Anh nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Chung Dực không để ý đến cô nữa, tự mình xoay người tìm chỗ bên cạnh đống lửa rồi ngồi xuống.

Tô Hữu Hữu có hơi không hiểu ra sao, Chung Dực này rất không giống.

Nói là gác đêm nhưng chỉ chốc lát thôi Tô Hữu Hữu đã mơ màng ngủ mất rồi, không biết ngủ bao lâu thì một tiếng vật gì đó ngã xuống làm cô bừng tỉnh, cô mở to hai mắt, hóa ra là Chung Dực ở cách đó không xa nằm ngã lăn xuống đất, cô vội vàng đứng dậy đi qua, sờ sờ trán anh, quả nhiên là phát sốt rồi! Nên làm gì bây giờ!

Ở đây không có thuốc, Tô Hữu Hữu chỉ có thể dùng cách của dân gian, lại xé thêm một miếng áo, ngâm trong nước lạnh rồi đắp lên trán Chung Dực để hạ nhiệt độ, không biết là chạy tới chạy lui bao nhiêu lần, Chung Dực đã bắt đầu kêu lạnh, nhưng bọn họ cũng không có gì có thể đắp cho anh, không phải là cô phải cởi hết quần áo đắp cho anh chứ?

Tô Hữu Hữu đột nhiên nhớ tới phim truyền hình mà mình đã xem, liền giống như một con gấu ôm lấy Chung Dực: “Nhìn trên mặt mũi anh là ông xã em, em hy sinh một chút vậy.” Chung Dực này thật sự là cho cô cảm giác khác.

Trời gần sáng Tô Hữu Hữu mới ngủ, nhưng lại làm Chung Dực nóng đến tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc thì có hơi mơ màng, chầm chậm nhớ lại đêm qua cô đắp trán cho hắn, tâm tình có hơi phức tạp, hắn muốn ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra Tô Hữu Hữu đang ở trong lòng mình, ôm chặt lấy lưng áo hắn, chân còn quấn lấy eo, cơ thể ấm áp mềm mại siết chặt hắn.

Chung Dực cảm thấy sự khô nóng không giống với trước kia, muốn đẩy cô ra rồi đánh thức cô, Tô Hữu Hữu còn đang mơ màng, thấy Chung Dực thì khóe môi câu lên, nở nụ cười, má lúm đồng tiền hai bên má rất sâu.

“Ông xã ~” Cô gọi một tiếng ngọt ngấy, đến gần hôn lên môi anh, nhẹ m*t môi anh.

Lần mất đi nụ hôn đầu này khiến Chung Dực kinh hoàng……

(Ở phần ngoại truyện này, do lấy bối cảnh cổ đại, mình sẽ để Chung Dực xưng hắn trong các suy nghĩ nội tâm của anh, cách nói mang hơi hướng cổ đại hơn; còn Tô Hữu Hữu từ hiện đại đến thì mình vẫn sẽ để cô xưng anh em như bình thường nha.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play