Chung Dực vừa vào nhà, Tô Hữu Hữu đang chờ ở cửa liền vọt tới: “Anh ta nói gì với anh vậy?” Sau đó cô quan sát vẻ mặt của Chung Dực, chỉ lo Thương Thu Lạc sẽ nói hươu nói vượn gì đó để lừa gạt Chung Dực ngây thơ.
 

Vào lúc này Chung Dực vẫn còn hơi ngơ ngác, sau khi thay giày vào nhà ngồi xuống rồi mới thuật lại toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người.
 
Đừng nói là Chung Dực, ngay cả Tô Hữu Hữu nghe xong những lời này cũng trở nên ngơ ngác, Thương Thu Lạc là có ý gì? Đánh bài tình cảm sao? Định lợi dụng sự rung động của cô với Chung Dực mà triển khai công kích sao?
 
Chung Dực nhìn về phía Tô Hữu Hữu đang trầm tư, cô cau mày, rơi vào trong suy nghĩ hỗn loạn, dường như đã hoàn toàn bỏ quên anh rồi.
 
Chung Dực nắm chặt tay cô, cẩn thận nói: “Em nói thân phận của anh ta, vậy rốt cuộc là anh ta có thân phận gì? Anh có thể biết được không?”
 

Thật sự là Tô Hữu Hữu rất không muốn nói, cô không muốn nói cho người khác nghe sự đau khổ mà mẹ cô từng trải qua, cô không muốn nói cho người khác biết là cô có một người bố cặn bã, nhưng còn Chung Dực…. cô có thể nói cho anh biết không?
 
Cô trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn là thở dài, nói: “Đây là một câu chuyện dài, nói chung là một người đàn ông cặn bã, vì quyền thế mà vứt bỏ người bạn gái đã quen tám năm để cưới một người giàu có, nhưng lại bạc tình bạc nghĩa, bức bách người phụ nữ đó đến chết, mà Thương Thu Lạc chính là con trai của người phụ nữ bị vứt bỏ kia, mà em là con gái của người phụ nữ giàu có.”
 
Tên đầy đủ của Tổng giám đốc Tô là Tô Sở, xuất thân từ gia đình trí thức, bố mẹ đều là giáo sư đại học, bản thân ông ấy cũng là loại người hào hoa phong nhã, nhưng bên dưới khí chất hào hoa phong nhã đó lại là một trái tim tràn đầy dã tâm, ông ấy bỏ văn để theo kinh doanh, hùn vốn với bạn bè để mở một cửa hàng thức ăn nhanh, đó chính là hình thức ban đầu của Bách Minh, khi đó loại hình kinh doanh thức ăn nhanh này mới bắt đầu phổ biến, bọn họ phát triển rất nhanh, chỉ hai năm đã có bốn chi nhánh, bởi vậy mới có cơ hội tiến vào giới phú hào trong thành phố.
 
Ở trong cái giới này, ông ấy làm quen được Kiều Tích – con gái của xí nghiệp Kiều Dụ Phong có uy danh hiển hách lúc bấy giờ, cũng chính là mẹ của Tô Hữu Hữu, phản bội lại người bạn gái tám năm của mình để theo đuổi Kiều Tích, Kiều Tích sinh ra ở trong cái giới này nên đã gặp rất nhiều đàn ông ưu tú, nhưng lại chưa từng thấy ai như Tô Sở, lời lẽ của ông không tầm thường, tràn đầy ý chí chiến đấu tích cực, vì bà mà vẽ ra bức tranh tương lai, loại cảm giác mỗi ngày đều tràn đầy hy vọng và chờ mong khiến cho Kiều Tích - người được sinh ra trong cuộc sống không sầu không lo rất ngóng trông, cũng muốn phấn đấu cùng ông, hướng về tương lai mà ông miêu tả, nhanh chóng rơi vào bể tình.

 
Vừa mới đầu Kiều Dụ Phong cũng không hề xem trọng người trẻ tuổi không có căn cơ này, nhưng cuối cùng cũng bị sự mềm dẻo và tài ăn nói của ông ta làm cho cảm động, đồng ý cho con gái qua lại với ông ta, vào lúc này cửa hàng thức ăn nhanh của Tô Sở gặp phải khó khăn, bởi vì mở rộng nhanh, quản lý không trọn vẹn nên không thể theo kịp tiết tấu phát triển của công ty, công ty bắt đầu đi xuống dốc, mà thời đại đó, qua lại với nhau cũng gần như là đã đính hôn, Kiều Dụ Phong không có một chút do dự mà bỏ tiền ra để trợ giúp người con rể tương lai này, đồng thời cũng cho trợ thủ đắc lực của mình đến để giúp đỡ, lúc này Bách Minh mới hình thành, đồng thời cũng cấp tốc mở rộng, có danh hiệu ở thành phố T, có thể nói là đã cưới được Kiều Tích thiên chi kiều nữ.
 
Mà người bạn gái bị ông ta vứt bỏ đã ở tuổi 27, vào lúc đó 27 tuổi mà còn chưa kết hôn thì có thể sẽ bị nước bọt của mấy bà cô dìm chết, bà ta rất nhanh cũng cưới một đối tượng hẹn hò, chưa tới một năm đã sinh ra một đứa con trai, nghe nói dì nhỏ của Tô Hữu Hữu nói, sau khi bà ta kết hôn vẫn cứ khăng khăng làm tình nhân của Tô Sở, sau đó bị chồng phát hiện ra, bị đánh đến tàn phế, phải vào bệnh viện tâm thần, để lại đứa trẻ 6 tuổi cho viện mồ côi nuôi nấng.
 
Vào lúc này Tô Sở đã có thể bắt bí thiên chi kiều nữ Kiều Tích trong lòng bàn tay dễ như ăn cháo, mà Tô Hữu Hữu cũng đã 3 tuổi, mặc dù trong tay Kiều Tích có 40% cổ phần nhưng cũng không đủ, ông ta nhận nuôi con trai của bạn gái cũ, có lẽ là vì bù đắp cho người bạn gái mình đã phản bội, hoặc có lẽ là vì tìm người thừa kế, nói tóm lại là ông ta sẽ không tiếp tục để cho Kiều Tích sinh con cho ông ta nữa, để Kiều gia có cơ hội khống chế Bách Minh.
 
Khi còn bé Tô Hữu Hữu không biết Thương Thu Lạc là con trai của tình nhân của bố, còn đối xử rất tốt với Thương Thu Lạc, xem anh ta như là anh trai, mãi đến khi Thương Thu Lạc tốt nghiệp cao trung, sau đó được đưa đi du học ở nước ngoài thì cô mới biết được những chuyện này từ chỗ của dì, từ đó cũng sinh ra hận thù với Thương Thu Lạc.
 
“Bố em chính là sói mắt trắng nuôi không thuần, kỳ thực từ xưa đến nay ông ngoại em không hề nghĩ tới việc dùng 40% cổ phần này để khống chế Bách Minh, ông ấy chỉ hy vọng con gái của mình dù ở nhà làm bà lớn, nhưng trong tay có cổ phần thì sẽ không bị người ta nói là sống dựa vào nhà chồng, huống hồ sự giúp đỡ của ông ngoại đâu chỉ trị giá 40% cổ phần, nếu như không có ông ngoại thì Bách Minh sợ là không thể tồn tại được, nhưng bố em chính là người lòng lang dạ sói, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cảm ơn ông ngoại, mà là luôn nghĩ rằng không thể để sự giúp đỡ lúc trước của ông ngoại để cho ông ngoại có cơ hội cướp đi Bách Minh.”
 
Lời nói của Tô Hữu Hữu có hơi nghẹn ngào.
 
Chung Dực đưa tay ôm cô vào lòng.
 
Mặc dù có nhiều chi tiết anh không hiểu, nhưng anh có thể hiểu sơ sơ toàn bộ câu chuyện, chuyện này giống chuyện của anh biết bao, mẫu hoàng cũng chưa bao giờ nhìn vào lòng trung thành của tổ mẫu đối với Đại Thuấn, cả ngày lẫn đêm chỉ muốn kiềm chế binh quyền trong tay của bà, lạnh nhạt mới phụ hậu của nhà Quốc công cao quý ở trong cung, mà đứa con trai này càng làm cho bà ấy có ác cảm, ngay cả hoàng đệ có phụ thân xuất thân đê tiện nhất cũng được gả đi, mà việc thành thân của anh xưa nay mẫu hoàng cũng chẳng quan tâm tới.
 
Chung Dực nhẹ giọng mở miệng, nói hết cho cô nghe về sự khuất nhục mà anh và phụ hậu đã phải chịu đựng, anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình sẽ nói chuyện này cho thê chủ nghe, mà không phải là ôm khư khư cái tư thế của Hoàng tử cao quý, giả bộ làm trang hảo hán.
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy thì cảm thấy cô và Chung Dực quả thực là cực kỳ bi thảm, chẳng trách hai người bọn họ lại có thể ở bên cạnh nhau. Đây là lần đầu tiên cô nghe Chung Dực nói nhiều chuyện về thế giới của anh như vậy, dường như vào lúc này mới ý thức được là thế giới đó có tồn tại, sẽ không phải có một ngày Chung Dực đột nhiên lại xuyên về chứ?
 

Nghĩ như vậy, cô liền túm lấy tay Chung Dực: “Chung Dực, có khi nào sẽ có một ngày anh đột nhiên xuyên về không?”
 
Chung Dực nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó lắc đầu: “Anh cũng không biết, anh đoán là có lẽ chiếc hộp mà Quốc sư đưa đã mang anh đến đây, sau khi tới đây thì không thấy cái hộp đó đâu nữa, anh cũng không biết là có về được không.” Nói xong anh liền có hơi mong đợi mà nhìn vào mắt Tô Hữu Hữu: “Nếu như có một ngày anh phải quay về thì em có đi cùng anh không?”
 
Đến thế giới của nữ tôn sao? Nói thật là cô chưa từng nghĩ tới, dù sao đó cũng là một thế giới nữ quyền xa lạ, vừa lạc hậu vừa đầy nguy hiểm, nhưng cô lại luyến tiếc Chung Dực, cô không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu như sau này anh có cơ hội để quay về thì anh có chọn ở lại đây với em không?”
 
Chung Dực nghe vậy thì giống như rơi vào tình huống khó xử, ngập ngừng nói: “Đang lúc quốc gia nguy nan, anh không thể không về…. em…..”
 
Được rồi, cô hiểu rồi.
 
Tô Hữu Hữu ngắt lời anh: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nói không chừng đến lúc anh quay về đó thì em ngay cả cơ hội đi cùng anh cũng không có.”
 
Lúc trước khi yêu nhau, hai người vốn dĩ không hề nghĩ đến vấn đề này, kỳ thực chướng ngại lớn nhất của bọn họ không phải là bố cô mà là liệu có khi nào sẽ có một ngày Chung Dực đột nhiên biến mất hay không, bọn họ có thể nào thật sự bước tiếp một cách bình an vô sự như vậy hay không, dù sao anh cũng đến từ dị thế, không phải là người thuộc về nơi này.
 
Một lời thôi đã làm thức tỉnh người trong mộng, lúc này Chung Dực mới nghĩ tới khả năng đó, có khi nào anh lại đi mà không chào Tô Hữu Hữu hay không? Nếu như khi quay về Đại Thuấn mà không có Tô Hữu Hữu thì anh nên làm gì? Chuyện này anh chưa bao giờ nghĩ tới…..
 
Chỉ trong nháy mắt thôi mà sự sợ hãi đã chiếm lấy tâm hồn anh, anh không tự chủ được mà nắm chặt tay Tô Hữu hữu, chỉ lo rằng một giây sau cô sẽ biến mất ngay trước mặt anh.
 
Tô Hữu Hữu nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của anh, trái lại lại vỗ vỗ tay anh an ủi: “Vì vậy nên chúng ta càng nên quý trọng khoảng thời gian ở bên nhau, dù cho sẽ có một ngày như vậy thì em cũng sẽ không hối hận vì đã ở bên cạnh anh, nếu như anh quay về đó thì nhất định phải sống tiếp thật tốt, hoàn thành hoài bão của anh, đàn ông cũng có thể lật đổ thế giới này mà không cần phải phụ thuộc vào phụ nữ.”
 
Nói cô nhạt nhẽo cũng được, cô sẽ không vì cái chuyện chưa xảy ra đó mà lo lắng sợ hãi, dù cho có lo lắng sợ hãi thì cũng không thể ngăn cản chuyện đó xảy ra được, trải qua cuộc sống trước mắt này mới là quan trọng nhất.
 
Cô cười cười với Chung Dực, sau đó đứng dậy đi vào nhà bếp, nói lâu như vậy, miệng cô cũng khô rồi.
 
Đi chưa được mấy bước thì Chung Dực đã ôm lấy eo cô từ phía sau, chống cằm lên vai cô, nói: “Nếu như có một ngày như vậy, em không có cách nào để quay về đó với anh thì anh sẽ lựa chọn ở lại đây, nói anh bất trung bất nghĩa cũng được nhưng anh không muốn rời xa em, nhiều năm như vậy rồi nhưng dường như anh chưa bao giờ sống vì chính mình, mãi đến khi gặp em, vừa rồi trong một khoảnh khắc đó anh mới phát hiện ra, ở trong lòng anh em còn quan trọng hơn quốc gia đại nghĩa, nếu như không có em thì vạn vật trong thế gian này còn ý nghĩa gì nữa?”
 
Tô Hữu Hữu nghe vậy lại chấn động, cảm thấy cánh tay bên hông như một thanh sắt nóng, thiêu đốt tâm hồn cô.
 
Cô thích Chung Dực, nhưng chưa tới mức sống chết không rời, có lẽ ngày mà Chung Dực biến mất, cô sẽ thương tâm sẽ khổ sở, nhưng cuối cùng cũng sẽ bắt đầu lại từ đầu, mà Chung Dực, anh ấy đã nhận định một người thì chính là nhận định cả đời sao?

 
Cảm giác này khiến cô cảm thấy hơi nghẹt thở, hạnh phúc đến nghẹt thở, loại tình cảm chân thành này, sợ là có rất nhiều người dùng cả đời cũng không tìm được.
 
“Chung Dực…..”
 
Chung Dực xoay người cô lại, cúi đầu giữ lấy môi cô, hừng hực mà dồn dập, rất có cảm giác xâm lược.
 
Tình cảm dâng trào, anh ôm lấy cô, một lát sau cơ thể Tô Hữu Hữu liền rơi vào chiếc giường mềm mại, anh thuận thế đè lên, lấy trán mình chống lên trán cô, thở nhẹ: “Dù cho tương lai có thể nào thì anh cũng nguyện dâng hiến bản thân mình cho em.” Nói xong cũng không đợi Tô Hữu Hữu trả lời đã tiếp tục hôn lên môi cô, gắng sức mà kiên định.
 
Tô Hữu Hữu bị hôn mà không thể nói gì, sao anh không hỏi xem em có chấp nhận cho anh hiến thân hay không!
 
Được rồi…. cô đồng ý.
 
Tô Hữu Hữu cũng duỗi móng vuốt của mình ra để tìm kiếm tám múi cơ bụng mà mình đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
 
Đợi đến khi hai người đã cởi sạch quần áo thì Tô Hữu Hữu đã bị trêu ghẹo đến hoa mắt váng đầu vẫn không quên lấy lại lí trí kêu ngừng: “Chờ đã!” Nói xong liền bò đến chỗ tủ đầu giường để lấy cái “bóng bay” 36,9 lúc trước mua ở siêu thị: “Mang cái này vào.”
 
Chung Dực nhớ cái này, lúc mua cái này đã khiến Tô Hữu Hữu nổi giận: “Bóng bay?”
 
Dưới tình huống này mà ánh mắt của Chung Dực còn có thể ngây thơ như thế, khiến Tô Hữu Hữu không còn mặt mũi nào, cũng không tiện mở miệng giải thích, càng không thể hy vọng anh tự mang vào: “Anh đừng nhúc nhích nha.” Nói xong liền mở ra rồi mang vào cho anh, kết quả là làm đi làm lại nhiều lần đến mức Chung Dực cũng xìu rồi mà vẫn không mang vào được, kết luận là “bóng bay” quá nhỏ nên không mang vào được! Cái 36,9 này cuối cùng cũng đi tong rồi!
 
Không thể để thịt mỡ đã tới tay còn rơi mất được!
 
Tô Hữu Hữu hát bài nông nô nổi dậy, đè Chung Dực xuống tiếp tục chiến đấu! Dì cả của cô sắp tới rồi, hẳn là đang trong kỳ an toàn nhỉ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play