Cho tới bây giờ Tô Hữu Hữu vẫn không biết ở thành phố T còn có thể có nơi đẹp như vậy, nơi này là ngoại ô cách rất xa thành phố, lại xây một cái trấn nhỏ theo phong cách khá cổ, núi men theo sông, cách đó không xa còn có một ngôi chùa cổ, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng chuông trong chùa.
 
Bọn họ cất xe rồi đi bộ một đoạn, đi tới chỗ cửa trấn nhỏ, nơi này có đoàn người, có mấy người mặc đồ cổ trang, những người khác cầm máy chụp hình, tấm phản chiếu dụng cụ chụp vân vân, đếm sơ lược thì có gần hai mươi người, nhìn một cái liền biết là người của xã đoàn.

 
“Xã trưởng Kim.”
 
Dịch Tiêu Đồng dẫn bọn họ đi tới trước mặt một người đàn ông có râu, người này tuổi tác cũng không lớn, dáng vẻ ngoài ba mươi, để râu, tương đối có hơi thở của nghệ thuật gia.
 
Xã trưởng Kim thấy Dịch Tiêu Đồng liền rất nhiệt tình lên tiếng chào hỏi, sau đó nhìn về phía Chung Dực và Tô Hữu Hữu đi theo sau: “Vị này chính là Chung Dực nhỉ?” Nói xong lộ ra biểu tình kinh diễm: “Quả nhiên là không lừa gạt tôi, quả thật là rất có khí chất….Ơ? Ở đây còn có một vị tiểu mỹ nữ.” Nói xong đưa tay về phía Tô Hữu Hữu.
 
Tô Hữu Hữu sửng sốt một chút, vẫn là lễ phép nắm lấy: “Chào ông, tôi tên là Tô Hữu Hữu, là đi cùng với anh ấy.”
 
Xã trưởng Kim làm ra biểu tình sáng tỏ: “À ~ bạn gái.”
 
Dịch Tiêu Đồng nghiêng người ôm vai Tô Hữu Hữu, nói: “Bọn họ là chị em họ, giá trị nhan sắc cũng rất cao nhỉ.”
 
Xã trưởng Kim liếc nhìn tay của Dịch Tiêu Đồng trên vai Tô Hữu Hữu, ý vị sâu xa “À” một tiếng: “Thì ra là như thế, nếu như tiểu mỹ nữ có hứng thú, cũng có thể gia nhập xã đoàn chúng tôi, cô rất có vốn liếng.”
 

Tô Hữu Hữu liếc nhìn Chung Dực, quả nhiên anh cũng đang nhìn tay của Dịch Tiêu Đồng trên vai cô, hết lần này tới lần khác cô và Dịch Tiêu Đồng đối với bên ngoài chính là loại quan hệ này, quả nhiên lúc trước cô đã nghĩ chuyện quá đơn giản rồi.
 
Dáng vẻ cô giống như là xấu hổ đẩy tay Dịch Tiêu Đồng ra, nói với xã trưởng Kim: “Cảm ơn ý tốt của ông, tôi có hơi sợ ống kính, sợ rằng không có cách nào đảm nhiệm được.” Vừa nói vừa khoác tay Chung Dực kéo qua: “Khi nào các ông bắt đầu chụp, chúng tôi có cần chuẩn bị gì không?”
 
Lần này xã trưởng Kim đứng đắn nói với Chung Dực: “Chúng tôi chụp người khác trước, Chung Dực đến xe đạo cụ thay quần áo, sau đó lúc thợ trang điểm cho cậu tôi sẽ nói cho cậu phải chụp cái gì, ok không?”
 
Chung Dực đại khái có thể hiểu được ý của ông ta, liền gật đầu.
 
Xã trưởng Kim quay đầu gọi một tiếng: “Chuyên gia trang phục, Từ Trường Khanh tới, giúp cậu ấy thay quần áo.” Nói xong nhìn về phía bọn họ: “Tôi dẫn các cậu đi gặp các coser khác.”
 
Những coser khác đã hóa trang xong, Tô Hữu Hữu cơ bản không nhìn ra khuôn mặt thật của họ, có bốn nhân vật Cảnh Thiên, Đường Tuyết Kiến, Tử Huyên, Long Quỳ.
 
Xã trưởng Kim chú trọng giới thiệu coser cos nhân vật Tử Huyên: “Vị này là Linh Tuyết, đóng vai Tử Huyên, lát nữa sẽ đóng chung với cậu, các cậu có thể trò chuyện nhiều một chút.”
 
Linh Tuyết nhìn thấy Chung Dực, trong mắt cũng toát ra sự kinh diễm không che giấu được, chẳng trách xã trưởng lại dùng một người mới chưa có kinh nghiệm, gương mặt này không cần hóa trang cũng có thể biểu hiện hoàn mỹ nhân vật Từ Trường Khanh rồi, giới coser không thể so với giới giải trí, vẻ đẹp của họ phần lớn đều dựa vào hóa trang và PS, rất ít người có loại căn cơ xuất chúng như Chung Dực.
 
Cô đưa tay về phía Chung Dực: “Chào anh, tôi tên là Linh Tuyết.”
 
Chung Dực đã quen với thẩm mỹ nơi này, nghe thấy tiếng liền biết người trang điểm đậm đẹp đẽ trước mặt này là một cô gái, anh tất nhiên sẽ không bắt tay với cô ta, ngắn gọn nói: “Chung Dực.”
 
Tay đưa ra lơ lửng giữa không, gương mặt hóa trang đậm của Linh Tuyết có hơi cứng lại, Tô Hữu Hữu bên cạnh thay Chung Dực cầm tay Linh Tuyết: “Linh Tuyết, chào cô, tôi tên là Tô Hữu Hữu, hóa trang này của cô thật là như nguyên bản! Rất đẹp!”
 
Linh Tuyết lúc này mới nhìn thấy Tô Hữu Hữu bên cạnh, so với tuổi tác của cô ta thì không chênh lệch lắm, khuôn mặt trong trẻo, da lại trắng nõn, không nhìn ra bất kỳ một tì vết nào, cười lên còn có má lúm đồng tiền, bạn gái? Chẳng trách không bắt tay với cô ta, ngược lại thật là có cảm giác của Từ Trường Khanh.
 
Linh Tuyết không hứng thú lắm đứng dậy, nói tiếng cảm ơn với Tô Hữu Hữu rồi đi chụp hình.
 
Xã trưởng Kim tiếp tục giới thiệu: “Vị này là Chung Dực hôm nay cos Từ Trường Khanh, ngoài ra vị kia là Dịch Tiêu Đồng cos Trùng Lâu, Hobbi lúc trước, cậu ấy là Tinh Linh vương, vị tiểu mỹ nữ bên cạnh này là bạn gái cậu ấy.”
 
Nghe thấy câu cuối cùng, sống lưng Tô Hữu Hữu đều lạnh toát, cũng không dám quay đầu nhìn biểu tình của Chung Dực, vội vàng thêm một câu: “Bạn nữ giới.”
 
Xã trưởng Kim nghe vậy thì có hơi kinh ngạc nhìn Dịch Tiêu Đồng, Dịch Tiêu Đồng thấy Tô Hữu Hữu phủ nhận, cũng không nói gì, chẳng qua là cười một tiếng, rất cưng chiều nhìn Tô Hữu Hữu một cái, xã trưởng Kim ở tuổi này nhìn một cái liền biết chuyện gì, không nói gì nữa, để cho chuyên gia trang phục đưa Dịch Tiêu Đồng và Chung Dực đi thay quần áo.
 
Tô Hữu Hữu lúc này mới đến bên cạnh Chung Dực nói nhỏ: “Anh đi thay quần áo trước đi, một lát nữa em sẽ nói với anh.”
 
Vẻ mặt cô có hơi hốt hoảng, đáy lòng Chung Dực dâng lên một loại cảm giác không tốt lắm, giữa cô và Dịch Tiêu Đồng có phải là có chuyện gì gạt anh không?
 
Dịch Tiêu Đồng tiến lên ngăn bả vai của Chung Dực: “Đi thôi Tiểu Dực, đi thay quần áo, Hữu Hữu sẽ ở bên ngoài chờ chúng ta.” Nói xong kiên quyết lôi anh đi.
 
Chuyên gia trang phục là một cô gái mập mạp, nhìn thấy hai đại soái ca xuất chúng thì có hơi đỏ mặt, đưa quần áo cho bọn họ, nói: “Cần tôi giúp các anh không?”
 
Dịch Tiêu Đồng cười nhu hòa với cô ấy: “Không cần, trước kia tôi từng mặc rồi, cậu ấy tôi cũng có thể giúp một tay, cô đi làm việc đi.” Nói xong kéo Chung Dực vào trong xe, đóng chặt cửa: “Tiểu Dực, cậu không cần khách khí với anh, một lát nữa nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi anh.”
 
Tính tình Chung Dực vốn khiêm tốn, nhưng đối với Dịch Tiêu Đồng anh lại không khiêm tốn nổi, nói: “Tôi hiểu.” Nói xong cũng không để ý đến anh ta, tự mình bắt đầu thay quần áo.

 
Tiểu Dực vẫn là có cá tính như vậy.
 
Dịch Tiêu Đồng cũng không phải ngày đầu tiên quen biết anh, cũng cởi áo ngoài bắt đầu thay đồ, trong lúc vô tình liếc nhìn về phía lưng Chung Dực, phát hiện trên lưng Chung Dực có rất nhiều vết sẹo dài ngắn, nhớ tới thân thế của Chung Dực mà Tô Hữu Hữu miêu tả, đại khái có thể nghĩ đến tuổi thơ anh đã gặp phải chuyện gì, chẳng trách biến thành tính tình lầm lì như vậy.
 
Tâm tình đồng tình đột nhiên nảy sinh, Dịch Tiêu Đồng không khỏi tiến lên vỗ vai Chung Dực: “Tiểu Dực, anh là thật lòng muốn giúp cậu, cũng không chỉ bởi vì thích Hữu Hữu mới giúp cậu, hy vọng sau này chúng ta có thể trở thành bạn, cậu có thể mở lòng với anh.”
 
Chung Dực nghe vậy thì quay người lại, anh ta nói gì? Thích Hữu Hữu?
 
Dịch Tiêu Đồng thấy vẻ mặt khiếp sợ của Chung Dực, mới phát giác ra mình nói cái gì, làm tư thế “Suỵt”, khó khăn nói: “Vô tình nói bí mật cho cậu rồi, anh thích Hữu Hữu, đang theo đuổi cô ấy, cậu phải giúp anh giữ bí mật đó ~” Nói xong xoay người mặc quần áo.
 
Anh ta quả nhiên là thích Tô Hữu Hữu! Đang theo đuổi cô ấy? Theo đuổi cô ấy? Tô Hữu Hữu có biết không?
 
Chung Dực không khỏi nắm chặt quần áo trong tay, anh nhất định phải mau sớm mạnh mẽ lên, không thể để cho Dịch Tiêu Đồng cướp Tô Hữu Hữu đi!
 
Lúc này Dịch Tiêu Đồng lại xoay người lại, vẫn là khó khăn nói: “Tiểu Dực, cậu có thể nói cho anh biết mẫu người đàn ông mà Hữu Hữu thích không? Cô ấy hình như cũng không phải rất thích kiểu như anh….”
 
Chung Dực nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng nhìn, mở miệng liền nói: “Cô ấy thích tôi.” Nói xong anh bị sự độc chiếm của mình làm cho sợ ngây người, hóa ra từ trong xương anh lại đố kị như vậy, lại không cho phép người ngoài có một chút mơ ước nào với Tô Hữu Hữu.
 
Dịch Tiêu Đồng nghe vậy chớp mắt, ngay sau đó lại cười lên, anh hiểu loại tình trạng này của Chung Dực, người cô độc phần lớn đối với người duy nhất mà họ để ý luôn có sự độc chiếm rất sâu, không liên quan tới tình yêu nhưng không cho phép người khác thân cận với người đó hơn họ, Tiểu Dực chính là tình trạng này nhỉ.
 
Nhưng anh dù sao cũng không phải là em họ của Hữu Hữu, bây giờ lại ở chung với Hữu Hữu, muốn chiếm làm của riêng như vậy có thể làm Hữu Hữu bị thương hay không?
 
Anh hiền hòa nói: “Tiểu Dực, anh biết cậu thích Hữu Hữu, mà Hữu Hữu cũng thích cậu, anh thích Hữu Hữu cũng sẽ không làm trở ngại đến tình cảm giữa hai người, ngược lại có thêm một người cùng cậu bảo vệ Hữu Hữu có đúng không? Cậu không cần có địch ý lớn với anh như vậy, anh quả thật không có ác ý với cậu.”
 
Chung Dực nghe vậy thì có hơi hỗn loạn, Tô Hữu Hữu không phải nói nơi này là một vợ một chồng sao? Vậy tại sao lời của Dịch Tiêu Đồng lại giống như muốn chung một vợ với anh vậy chứ? Chẳng lẽ biết rõ Tô Hữu Hữu thích anh, anh ta vẫn muốn chen vào?
 
Chung Dực không nói nữa, quay lưng lại mặc quần áo xong, một câu cũng không nói đi ra khỏi xe đạo cụ trước.
 
Dịch Tiêu Đồng thở dài, xem ra là trong lúc nhất thời vẫn không có cách khiến cho Chung Dực tiếp nhận anh, xem ra chỉ có thể chờ Hữu Hữu công nhận anh, rồi tiếp tục khiến cho Chung Dực công nhận anh rể họ này.
 
Chung Dực và Dịch Tiêu Đồng ở trong xe bao lâu, Tô Hữu Hữu liền khẩn trương bấy lâu, rất sợ Dịch Tiêu Đồng nói với Chung Dực những lời không nên nói, thấy Chung Dực đi ra trước liền vội vàng sáp tới, sắc mặt anh bây giờ dường như không tốt lắm….
 
“Chung Dực….”
 
Chung Dực nhìn về phía khuôn mặt do dự của Tô Hữu Hữu, không đầu không đuôi hỏi: “Nơi này của em đúng là một vợ một chồng chứ?”
 
Tô Hữu Hữu sửng sốt một chút, gật đầu một cái: “Đúng vậy, nhiều hơn một chính là vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng….”
 
Chung Dực đứng thẳng người, ánh mắt nhìn về phía cô: “Vậy em có anh là bạn trai, cũng sẽ không có bạn trai khác đúng không?”
 
A…. thật không may, cô bây giờ có một người bạn trai trên danh nghĩa khác, suy nghĩ cẩn thận thì thật sự không công bằng với Chung Dực, rõ ràng Chung Dực mới là bạn trai chính quy của cô, nhưng lại giống như tiểu tam không thể công khai, mà Dịch Tiêu Đồng rõ ràng là giả, nhưng mọi người đều biết.
 
Chung Dực hỏi như vậy, nhất định là bởi vì Dịch Tiêu Đồng nói với anh?

 
“Chung Dực, thật xin lỗi, em không phải cố ý không nói với anh, chỉ sợ là anh không hiểu, hiểu lầm em, nhưng mà hình như gạt anh lại càng dễ khiến cho anh hiểu lầm hơn…..”
 
Có ý gì? Chẳng lẽ cô cũng có ý với Dịch Tiêu Đồng?
 
Anh tiến lên một bước, hỏi: “Em cố ý không nói với anh cái gì?”
 
Tô Hữu Hữu lờ mờ: “Hả? Dịch Tiêu Đồng không nói với anh sao?”
 
Chung Dực nhíu mày: “Nói với anh cái gì? Thích em sao?”
 
Tô Hữu Hữu vội vàng lắc đầu một cái: “Cái gì? Anh ta làm sao lại thích em, em nói là, anh ta không nói cho anh biết anh ta là bạn trai trên danh nghĩa của em sao?”
 
Bạn trai trên danh nghĩa?
 
“Chung Dực! Cậu thay quần áo xong rồi? Mau tới đây hóa trang, sắp phải chụp cậu rồi!” Xã trưởng Kim bắt đầu thúc giục.
 
Loại chuyện này thật sự không phải chỉ trong chốc lát là có thể giải thích rõ, Tô Hữu Hữu chỉ có thể tự trách mình không suy xét chu đáo, một hai cứ phải đến lúc này mới để cho Chung Dực biết.
 
“Chung Dực, anh đi hóa trang trước đi, sau khi về nhà em sẽ giải thích với anh, người bạn trai Dịch Tiêu Đồng này và anh tuyệt đối không phải là cùng một khái niệm, anh tin tưởng em có được không? Còn nhớ trước đây anh còn đồng ý với em không, tin tưởng em.”
 
Mỗi câu Tô Hữu Hữu nói anh đều nhớ, cô nói: Bọn họ chỉ có tín nhiệm lẫn nhau mới có thể mãi mãi ở bên nhau.
 
Chung Dực nhìn cô một hồi, cuối cùng gật đầu một cái, anh từng có quá nhiều hoài nghi với cô, lần này lựa chọn tin tưởng đi.
 
“Được.” Nói xong anh xoay người đi về phía xã trưởng Kim.
 
Tô Hữu Hữu thở phào một cái, xem ra sau khi quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước, Chung Dực đã tín nhiệm cô hơn….
 
Có điều, rốt cuộc Dịch Tiêu Đồng đã nói gì khiến cho Chung Dực hỏi cô như vậy? Có phải cô cũng nên đem mối quan hệ của cô và Chung Dực nói với Dịch Tiêu Đồng?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play