Mấy lời Mặc Băng nói Lệ Quân đương nhiên không nghe được, mà cho dù nghe thì cũng biến thành ác mộng. Cứ thử nghĩ mà xem, nếu một người đột nhiên thì thầm vào tai một người đang ngủ thì chẳng khác nào người đó đang yểm bùa người kia!

Vẫn may Lệ Quân đủ ý chí kiên cường nên chỉ bị mơ về một chuyện hơi kinh dị một chút.

"A!"

Mặc dù là nói hơi kinh dị nhưng kinh dị chung quy vẫn là kinh dị!

"Làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng à?". Ngũ Canh ở bên cạnh đột nhiên nghe thấy Lệ Quân thốt lên một tiếng liền quay sang hỏi.

Lệ Quân lắc lắc đầu để tỉnh ngủ, nói: "Không sao... bị nhân ngư kia ám nên mơ thấy hắn thôi."

Ngũ Canh cười nói: "Nói ngươi với hắn có duyên thì lại không tin. Nghĩ mà xem, ta động hắn cũng không cho vậy mà ngươi còn mơ về hắn được nữa. Quá có duyên rồi."


"..."

"Ta thấy ngươi có duyên hơn ấy!"

"..."

Mặc Băng ngồi nghe một đoạn trò chuyện vừa rồi, nghĩa thì hiểu nhưng hai người nói về thứ gì thì y vẫn còn chưa nhận nhận ra bèn lên tiếng hỏi: "Hai người đang nói về gì vậy?"

Ngũ Canh nhanh nhảu đáp: "Thì chuyện là như này, A Lệ ---"

"E hèm!". Lệ Quân biết những từ sau Ngũ Canh nói sẽ là gì, nhưng cái chuyện rối loạn cùng với nhân ngư kia chẳng phải chuyện gì đáng tự hào. Nên tốt nhất là ngăn họa từ hạt! Không nói cho bất kì ai nghe!

Ngũ Canh nghe được cũng không có ý kiến, không cho nói thì không nói, với ai kia mới có vấn đề chứ với hắn cũng như chuyện hài cười thôi. Vừa nghĩ đến đấy hắn liền âm thầm quay mặt ra chỗ khác, để nhịn không phát ra tiếng cười lớn.

Mặc Băng thấy biểu cảm như vậy của hai người liền khó chịu trong lòng. Y biết thời gian bốn năm hai người ở cùng nhau có không ít chuyện chỉ có hai người biết. Lúc đó y không quản, mà muốn quản cũng không nổi. Nhưng đến hiện tại y xuất hiện rồi, y không muốn có bất cứ chuyện gì bản thân không biết.


Hai người, Lệ Quân cùng Ngũ Canh tuyệt đối không có xuất hiện loại yêu đương nam nữ. Nhưng y vẫn ghen tị, để mà nói thì, nếu không xuất hiện loại tình cảm kia thì cái gì cũng sẽ dễ chia sẻ hơn, đến ôm nhau hay nắm tay gì đó cũng hoàn toàn đơn giản.

Nếu một ngày đoạn tình cảm này chưa đến đích thì vĩnh viễn y cũng không thích loại bí mật kia!

Ngũ Canh nhịn cười xong, quay lại bộ dáng nghiêm túc, nhận xét: "Nói thật thì nhân ngư đó cũng đẹp thật, dù cho có hơi xấu tính."

Lệ Quân vùi mặt vào hai lòng bàn tay dụi dụi mấy cái: "Thì cũng có ai bảo hắn xấu đâu. Nhân ngư cũng chẳng phải loại đại trà gì, nếu còn không có thực lực nữa thì thà đừng sinh ra còn hơn."

Ngũ Canh dùng ngón cái cùng ngón trỏ đặt lên cằm, gật gật đầu vài cái: "Đúng nha, nhan sắc cũng là một loại thực lực hơi bị tốt đấy. Hay hôm nào ngươi cũng thử đi."


Lệ Quân thoát ra khỏi hai lòng bàn tay, lườm lườm một cách quái dị tới Ngũ Canh: "Thôi thôi, mấy chuyện như vậy mệt lắm, hay ngươi làm đi, còn ta thì thà đánh một trận sống chết còn hơn."

"...". Rốt cuộc ai nhét vào đầu ngươi mấy cái ý niệm kì dị đấy vậy...?

Bọn họ bay tiếp một lúc nữa thì đến nơi. Trước mắt là một hòn đảo quy mô khá rộng, có bến thuyền, người dân cùng nhà cửa phố xá. Nói chung ở chỗ khác có gì thì ở đây đều có, đặc biệt là quái thú dạo chơi như cơm bữa - Đảo Lạc Linh.

Ba người đáp tại một nơi trống, Lệ Quân nhanh chóng thu phi kiếm lại rồi hít một hơi khí của đất liền. Ở đây cũng không có nhiều người nên cũng không có ánh mắt nhìn vào.

Trời hiện tại đã là bình minh lên. Vì xung quanh đảo toàn là nước biển nên khi mặt trời mọc hoặc lặn đều khá là chói mắt, cũng vì thế nên Lệ Quân với Ngũ Canh mới gấp rút rời đi.
"Đi thôi ha!". Lệ Quân vui vẻ nói.

Hai người còn lại không nói nhiều, chỉ gật đầu một cái, đúng là ngắn gọn súc tích mà.

Trên đường hàng quán đã được dọn ra gần hết, không ít chủ quán gọi tên Lệ Quân để chào hàng. Bình thường cô nhất định sẽ chạy qua mua ủng hộ nhưng hôm nay nhất định phải từ chối khéo để đi đòi "đền bù"!

Đến một quán mang biển hiệu "Món Ngon Tam Hải" thì Lệ Quân liền thẳng thừng xông vào. Vì cũng mới sáng nên người chưa đến là mấy. Lệ Quân không chần chừ, lao đến phía quầy tính tiền đập mạnh bàn nhìn người trông quầy đang bày ra vẻ mặt bất ngờ, nói: "Mỵ tỷ! Ta cần đền bù!"

Thục Mỵ còn chưa hiểu chuyện gì, tay đang lau một bình rượu cũng dừng lại: "Đền bù?"

Lệ Quân đập bàn lần hai nhưng nhẹ nhàng hơn: "Đúng vậy! Hai nhiệm vụ tỷ giới thiệu đều có vấn đề. Cái đầu tiên có thể nói do ta làm không tốt, ta nhận, nhưng lần này rõ ràng là do bên kiểm duyệt nhiệm vụ của tỷ có vấn đề! Tuyệt đối không phải do bản thân ta không làm tốt!"
Thục Mỵ giơ tay ám hiệu dừng một chút, hỏi: "Khoan đã, có chuyện gì mới được?"

Lệ Quân giải thích: "Nhiệm vụ kia là nhiệm vụ chết, lúc xử xong đám cần xử thì nó cũng biến mất luôn rồi."

Thục Mỵ lắc đầu xoa xoa thái dương vài lần: "Không thể nào, rõ ràng ta đã xem kĩ rồi, không có vấn đề mà?"

"Tỷ nghĩ ta lừa tỷ sao?"

"Không phải không phải, ta không có ý trách muội. Được rồi, bồi thường làm sao?"

"Ta chỉ nói vậy thôi, bồi thường gì đó cũng nói đại vào, cùng lắm cho ta ít điểm là được. Chẳng qua ta muốn biết sao dạo gần đây nhiệm vụ tỷ giới thiệu ta đều xảy ra vấn đề như vậy?"

"Ta cũng không rõ nhưng muội yên tâm, ta sẽ điều tra kĩ, tuyệt đối không có lần sau!"

Thấy lời tuyên bố chắc nịch của Thục Mỵ làm Lệ Quân yên tâm phần nào, nhanh chóng gật đầu rồi rời đi.
Thục Mỵ thật sự là một người rất có uy tín, nếu nàng nói không có lần sau tức là không có lần sau, điều tra nhất định sẽ đến cùng!

Lệ Quân vừa quay đầu thì một đám người nhiệt tình ào ạt đi vào, bọn họ đang nói chuyện, lần này nhìn thấy cô thì đều giải tán hết, hình như không còn tâm trạng nói nhảm nữa.

Lệ Quân thì sao cũng được, không hỏi thì không cần trả lời thôi, nhưng mà, mấy hành động khác thường này làm cô có chút tò mò.

Trong đám người đấy có một người dáng cao cao, khá gầy vẫn đứng lại, hắn nhìn Lệ Quân hỏi nhỏ: "Lệ Quân, dạo gần đây nhiệm vụ của ngươi có xảy ra vấn đề không?"

Lệ Quân suy xét một hồi rồi gật đầu, nói nhỏ: "Làm sao vậy?"

Người nam kia thở dài một hơi, vò vò xoa xoa một nắm tóc nhỏ trên đầu, chán nản nói: "Ta còn nghĩ mình xui nhưng đến cả ngươi cũng bị thì... có vấn đề thật rồi..."
Nói vậy tức là người này cũng bị? Sao nhiệm vụ gần đây đều xảy ra vấn đề hàng loạt như vậy? Cái này Lệ Quân thật sự không biết, nhưng liên quan đến việc này thì Thục Mỵ mới là người khổ. Nếu nhiệm vụ được thực hiện bởi người quen thì không vấn đề, trách mắng vài câu là xong. Còn nếu là người mới thì người ta có chịu nghe giải thích hay là xông lên làm loạn luôn thì còn chưa chắc.

Lệ Quân không nói nhiều với người kia nữa, chào một cái rồi rời đi.

Vòng qua quán ăn đối diện – nơi Ngũ Canh hay ngồi chơi xơi nước đợi Lệ Quân đi từ quán "Món Ngon Tam Hải" ra.

Hôm nay vẫn như mọi ngày, Ngũ Canh chọn bàn ở ngoài trời. Nhưng nay lại có thêm người nói chuyện là Mặc Băng. Hai người đang nói gì đó rất vui vẻ hòa đồng, nhưng khi thấy bóng dáng của Lệ Quân liền im bặt.
Gì vậy? Nói xấu sau lưng sao? Hay là... bí mật của nam nhân...?

Nghe cũng hợp lí đấy, nếu là vậy thì Lệ Quân cứ coi như là không biết có vụ nói chuyện vui vẻ kia đi. Cô tiến đến bên cái bàn, tự nhiên ngồi xuống chỗ trống, tay với lấy cái bánh bao trên bàn cầm lên ăn.

Ngũ Canh thấy cô liền hỏi: "Nói xong rồi hả? Nhanh vậy?"

Lệ Quân gặm gặm cái bánh bao, đáp: "Chẳng lẽ phải nói thêm? Ta không có nhiều miệng như vậy được."

"..."

"A Quân! A Quân! A Quân kìa Tửu ca!". Một giọng nói của trẻ con cực kì đáng yêu vang lên. Không cần nhìn, đoán thôi Lệ Quân cũng biết là ai!

Đứa trẻ kia được sự đồng ý của cha liền lao thẳng đến phía Lệ Quân, vì thân thể quá nhỏ nên chỉ ôm được tay của cô. Lệ Quân nhìn đứa bé rồi xoa xoa đầu nó đầy cưng chiều: "Tiểu Quyên, sao con lại ở đây vậy?"
Tiểu Quyên nhắm mắt thưởng thức Lệ Quân xoa đầu một cái rồi nói bằng chất giọng trong trẻo: "Tửu ca bảo là đi mua đồ cho A Ninh."

Lệ Quân "Ồ" lên, tiếp tục xoa đầu Tiểu Quyên, cô quay đầu thì nhìn thấy Tửu ca đang cầm hai vò rượu trên tay, nhìn thôi cũng đoán ra là bị A Ninh ép đi mua.

Lệ Quân nở một nụ cười đầy thương cảm. Việc này đều chẳng khác gì cơm ngày ba bữa cả.

Tửu ca nhìn thấy loại ánh nhìn của Lệ Quân liền nói: "Ánh mắt muội là đang ám chỉ cái gì vậy?"

Lệ Quân nhún vai: "Ánh mắt ta làm sao chứ? Có huynh tự tưởng tượng ra thôi."

"..."

Tửu ca nhíu mày một lúc, sau đó suy xét về việc gì đó rồi ngoắc đầu, ánh mắt tràn trề bi thảm: "Muội theo ta về đi."

Khóe mắt Mặc Băng giật giật. Y ở một bên nghe loại huynh huynh muội muội này đã vô cùng khó chịu rồi, mà giờ còn cái gì mà "Theo ta về đi."? Ý nghĩa như thế nào mới được? Rốt cuộc hai người này có ý gì? Hay là...?
Không không, loại chuyện đó không thể xảy ra và vĩnh viễn cũng đừng xảy ra!

"Sao ta phải theo huynh về? Dù không ở mấy nhưng ta đóng tiền nhà rồi mà?"

Đóng tiền nhà...? Như vậy tức là không phải...?

Nghe đến đây Mặc Băng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Cái đó không quan trọng, quan trọng là A Ninh muốn uống rượu cùng muội."

"Uống rượu?". Lệ Quân ngay lập tức đặt chéo hai tay, xác nhận không thể được cùng lắc đầu phản đối: "Ta không muốn! A Ninh luôn bắt ta phải uống đến khi không biết trời đất trăng sao là gì. Có khi nhảy xuống nước cũng không biết luôn ấy."

Tửu ca đưa tay lên gãi gãi má, mắt đưa đi chỗ khác đánh trống lảng, nói nhỏ: "Cái này ta cũng đồng tình...". Nói xong liền đưa mắt lại chỗ cũ, nói: "Thì muội đến gặp mặt là được, coi như giúp ta được không?"

"Vậy ---"
"Muội yên tâm, ta đảm bảo sẽ để muội muốn ăn bao nhiêu trái cây cũng được!"

"Thành giao!"

Hai người sau đó liền thỏa thuận.

"Vậy nhớ về sớm đấy. Tiểu Quyên, đi thôi con.". Tửu ca trong tư thế chuẩn bị đi vẫy vẫy tay gọi Tiểu Quyên.

"Dạ!". Tiểu Quyên nhanh chóng chạy tới nắm lấy tay cha mình cũng không quên quay lại vẫy tay chào Lệ Quân: "Bai bai A Quân."

Lệ Quân khẽ vẫy tay, cười đáp lời: "Bai bai Tiểu Quyên."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play