Trans: LarissSun.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở Wattpad LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
---------------------
7-1
Đây là đâu?
Sao mình không thể cử động?
Chuyện gì...đang xảy ra thế này?
Mọi thứ đều mờ ảo, như thể đôi mắt cô đã bị một tấm màn che phủ.
Sự vật cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hơn, cô liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Đèn trong sảnh vẫn bật sáng trưng, nhưng đống bàn ghế đổ nằm ngổn ngang khắp nơi.
Máu chảy tự do từ trên bục đấu giá, nhuốm bẩn hình hoa nhài trắng muốt trên tấm thảm đỏ tươi.
Một số vị khách ăn mặc trang trọng đang quỳ gối. Mấy người cảnh sát nữa.
Nỗi sợ hãi ánh lên trong đáy mắt, tất cả bọn họ đều hướng về người đứng trên sân khấu kia.
Nikki nương theo tầm mắt của họ, và nhìn thấy một cô gái tóc hồng trong bộ váy màu đỏ đang đứng giữa vũng máu.
Nikki: "Chuyện gì...đang xảy ra?"
Cô gái, với cái đầu khẽ ngẩng lên và ánh mắt lạnh lẽo, nhìn xuống đám người kia.
Như thể đang nhìn một lũ kiến.
Nikki: "Đó là... mình sao?"
Cùng một bộ váy, kiểu tóc và gương mặt, thế nhưng...
Nikki: "Không, đó không phải là mình."
Nikki cố gắng cử động, chỉ để nhận ra rằng cô không thể.
Cảm giác này thật đáng sợ, giống như khi bạn bị bắt buộc phải quan sát mọi chuyện xảy ra mà chẳng thể làm gì để can thiệp vào.
Nikki muốn thoát khỏi sự kìm kẹp này, thế nhưng đơn giản là cô không thể.
Cô không thể cử động, cũng chẳng phát ra được âm thanh.
Cô cảm thấy tâm trí mơ hồ của mình đang dần bị nuốt chửng bởi một nguồn sức mạnh không tên.
Sao lại thế?
Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Cố lên nào, không được nhắm mắt...
Phải mở mắt ra...
Sức mạnh kỳ lạ bỗng nhiên tăng vọt, buộc mí mắt cô nặng nề sụp xuống.
Cô bắt đầu mất ý thức. Mọi thứ đều chìm dần, bao gồm cả cô...
Một cánh hoa lơ đãng rơi xuống trước mặt cô.
Giữa lúc đang nhắm mắt, cô bỗng nghe thấy một giọng nói to.
Cô gái bí ẩn: "Nikki..."
Đó là giọng nói quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ của một cô gái.
Âm thanh vừa vang lên, cả ánh sáng và bóng tối đều tan biến. Nguồn sức mạnh đang kiểm soát Nikki cũng trở nên yếu dần.
Nikki khẽ mở mắt và nhận ra mình đang trong căn phòng lúc trước.
Hoặc có lẽ cô vẫn luôn ở đây.
Chiếc bình sứ đặt trên bàn, bông hồng vẫn đang độ nở rộ. Mặc dù theo như ký ức của cô thì nó đã tàn lụi trước đó rồi.
Cả Mercury và con mèo đen đều biến mất.
Cánh hoa xoay tròn giữa không trung, xuất hiện trong tầm mắt của cô rồi lại rời khỏi.
Khi nó rơi xuống sàn nhà, cánh cửa liền mở ra.
Ánh nắng mặt trời, ấm áp và sáng rực rỡ, chiếu rọi căn phòng và khẽ chạm vào cánh hoa ấy.
Nikki cúi xuống và nhặt cánh hoa lên.
Cánh cửa khép hờ. Ánh nắng mặt trời rực sáng. Mọi thứ đều tĩnh lặng.
Ánh sáng đang dẫn đường cho cô.
Cô siết chặt cánh hoa và bước ra khỏi phòng.