Trans + Beta: LarissSun, Duo.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở Wattpad LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
----------------------
Sau khi đưa Mok về với chị gái của cậu bé, tôi nhận được một nhiệm vụ mới ở Lodden.
Tôi đến Lodden chưa được bao lâu. Rất nhiều người dân đi lại tấp nập trên đường phố, ai ai cũng bận rộn vội vàng vượt qua đèn giao thông.
So với họ thì, khách hàng của tôi dường như có gì đó khá đặc biệt.
Buổi chiều, những lá thư, đống sách, mấy chiếc bút lông màu trắng... Ngay cả thời gian cũng trôi chậm lại trong căn phòng nhỏ ấm áp này.
Tôi mở cửa đi vào, thoáng chốc khựng lại vì không biết phải ngồi ở đâu.
Cậu bé ngồi trong phòng dường như có chút giật mình.
Loen: "Là em đã gửi tin nhắn riêng cho anh đó hả? Ừm... Gió Đông?"
Khách hàng: "À...Vâng. Em có một việc muốn nhờ anh..."
Loen: "Sao em lại cần anh nhỉ? Cùng nói chuyện chi tiết hơn đi."
Khách hàng: "...Xin hãy chuyển lá thư này tới một người bạn giúp em."
Cậu bé thấp giọng trả lời mà không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong tay cầm bút lông đầy vẻ lo lắng.
Loen: "Vì sao anh cần gửi nó vậy?"
Khách hàng: "...Em muốn anh xác nhận lại tình hình hiện tại của anh ấy. Những lá thư luôn được gửi đến đúng thời điểm mỗi tháng gần đây... Anh ấy vẫn nói những chuyện vui vẻ như bình thường, nhưng em cảm giác rằng có điều gì đó không ổn."
"Chiến tranh đã nổ ra ở Vương quốc Bờ Bắc đầu mùa đông năm nay, nhưng anh ấy lại không hề đề cập đến nó trong thư."
Tôi chuyển sang chiếc ghế dài nhỏ, ngồi ngay cạnh cậu bé, và thấp giọng hỏi chuyện.
Loen: "Em chưa gặp anh ấy bao giờ sao?"
Khách hàng: "Không ạ... Bọn em chưa gặp mặt nhau bao giờ..."
Loen: "Em vừa nói anh ta là bạn thân nhất của em mà nhỉ?"
Khách hàng: "Đúng vậy... Em không giỏi việc kết bạn cho lắm... Em chỉ có thể ở nhà một mình thôi."
"Anh ấy là bạn qua thư của em. Chúng em liên lạc với nhau hằng tháng. Anh ấy động viên em rất nhiều... Bây giờ em đã có vài người bạn qua mạng rồi. Tất cả đều là nhờ anh ấy mà..."
Loen: "Anh ta không dùng mạng xã hội sao?"
Cậu bé lắc đầu.
Khách hàng: "Anh ấy sống ở một nơi xa xôi hẻo lánh nên không biết cách sử dụng của mấy thứ này... Cũng lâu rồi em không ra khỏi nhà, với lại..."
Loen: "Em sợ gặp mặt anh ấy à?"
Khách hàng: "Em vẫn luôn tưởng tượng dáng vẻ của anh ấy như nào. Chắc hẳn là rất tốt bụng."
"Nhưng nếu gặp mặt anh ấy thì em sẽ lo lắng lắm... Nhỡ anh ấy thất vọng và không viết thư cho em nữa thì sao giờ? Vậy nên xin hãy giúp em với! Gửi cho anh ấy lá thư này và kiểm tra xem anh ấy sống tốt không."
Khi nói những lời này, cậu bé đưa cho tôi lá thư và cả chiếc bút lông mà cậu đã mang bên mình suốt bao năm nay, rồi siết chặt tay tôi.
Hình như cậu ấy đột nhiên nhận ra điều gì đó. Cậu vội vàng rụt lại và lúng túng đặt tay lên vạt áo.
Khách hàng: "Làm ơn."
Tôi cất lá thư của cậu bé đi.
Loen: "Anh hiểu rồi. Cứ để chuyện đó cho anh."
-------------------------
Tôi không ở lại Lodden quá lâu mà nhanh chóng khởi hành đến vùng phía Bắc.
Những dãy núi hùng vĩ tiếp giáp giữa Táo Đỏ và Bờ Bắc, với khung cảnh bình minh đẹp đến tráng lệ, ngày đông dài đằng đẵng, những đứa trẻ trượt băng trên mặt hồ...
Tôi cũng muốn cho bạn xem cảnh tượng tuyệt đẹp này nếu có cơ hội.
Jena: "Chắc hẳn ở đó lạnh lắm nhỉ?"
Rượu vang vùng phía Bắc có thể làm ấm người đấy. Bạn sẽ thích nó thôi.
Cũng vì lý do đó mà các quán rượu là địa điểm yêu thích của lính đánh thuê. Họ có thể uống rượu những khi mệt mỏi hay muốn tổ chức ăn mừng.
Bánh gạo lên men thơm ngọt chắc sẽ hợp khẩu vị của bạn hơn, đúng chứ?
Jena: "Cái này lại khiến tôi muốn uống chút rượu rồi."
Quyết định thế nhé! Chừng nào chúng ta đi cùng nhau thì bạn sẽ được uống nhiều hơn thôi.
Đó là một buổi chiều đầy nắng khi tôi tìm thấy địa chỉ trong bức thư.
Ban đêm ở Vương quốc Bờ Bắc thì dài, còn trời chiều lại rất ấm áp. Ngôi nhà tranh dường như đã bị bỏ hoang, không ai đáp lời khi tôi gõ cửa cả.
Những lá thư của khách hàng đó đã về đâu, và mấy bức thư mà cậu bé nhận được đến từ nơi nào nhỉ?
Tôi tìm thấy trạm bưu điện của thị trấn nhỏ này.
Người đưa thư: "Người đàn ông sống ở đó là một cựu lính đánh thuê. Ông ta qua đời từ sáu tháng trước rồi."
Loen: "Ông ấy mất rồi sao?"
Người đưa thư: "Đúng vậy. Ông ta đưa cho tôi hơn cả trăm lá thư và rất nhiều tiền trước khi mất. Ông ấy còn yêu cầu tôi gửi từng lá thư tới một địa chỉ hằng tháng."
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ.
Loen: "Là địa chỉ này đúng không?"
Người đưa thư: "Lodden...! Đúng vậy! Ông ta nói rằng người bạn thân nhất sống ở đó và nhờ tôi gửi những bức thư này đúng thời điểm, nếu không thì người bạn đó sẽ rất cô đơn."
Người đưa thư đưa tôi một tấm ảnh.
Người đưa thư: "Ngạc nhiên lắm phải không? Dáng vẻ ông ta trông rất dữ tợn. Với cái vết sẹo như thế này trên mặt thì chẳng ai dám đến gần ông ta cả, chứ đừng nói là cưới xin gì đó."
"Không người thân, không con cái... Thực lòng mà nói, tôi đã khá bất ngờ khi biết là ông ấy có bạn ở xa đấy."
Loen: "Tôi không ngờ rằng mọi chuyện lại như vậy."
Tôi nghĩ về vị khách hàng nhỏ bé đó. Nếu người lính đánh thuê già còn sống, e là ông ta có thể nhấc bổng cậu ấy lên chỉ bằng một tay ấy chứ.
Người đưa thư: "Anh đang cười cái gì vậy?"
Loen: "Không có gì đâu. Tôi muốn gửi một lá thư, được không?"
Tôi viết ngay một bức thư tại bưu điện để gửi cho cậu bé khách hàng đó, và không quên đặt một chiếc lá phong trên phong bì.
Tôi nói với cậu ấy rằng mọi thứ đều ổn, và người bạn đã rất vui khi nghe tin về cậu.
Khi tôi rời khỏi bưu điện, Mặt Trời ngày đông tỏa nắng ấm áp trong làn gió lạnh của vùng phương Bắc.
Tôi đặt chiếc bút lông của cậu bé trước ngôi mộ người lính đánh thuê già, những chiếc lông vũ mềm mại khẽ rung rinh trong làn gió chiều.