Không ai dám chậm trễ, sôi nổi làm việc của bản thân.

Cũng không ai ở nhìn Đường Ninh Ninh.

Bắt đầu chuẩn bị canh tam tiên lộc nhung* ( để cho sang chứ thật ra cũng không biết là món gì, lúc sau mình gọi là thịt lộc hầm há ).

Nàng đem hải sâm, thịt gà, măng mùa đông đều cắt thành khối vuông, tráng qua nước sôi rồi để ráo.

Đem thịt tuần lộc cắt thành sợi dày, bỏ vào chén để dùng sau.

Bỏ gà, hải sâm cùng măng mùa đông vào canh gà đã nấu sẵn trước đó, thêm muối và chút gia vị khác, bắt đầu để lửa lớn.

Thịt dê đã trụng qua nước sôi để vào nồi hầm từ từ.

Đến phần làm thịt nướng.

Đồ vật chuẩn bị không nhiều lắm, nướng ra tới chỉ mấy mâm.

Đường Ninh Ninh bỏ gia vị ngọt vào mỗi dĩa trên bàn.

Đây là gia vị nàng phát hiện được ở trên kệ.

Không biết mua từ chỗ nào.


Đường Ninh Ninh lại phân phó vài câu.

Liền có nha đầu bưng mâm bưng đồ đi ra ngoài.

Văn Kỳ Lân cũng bị kêu đi rồi, thời điểm đi còn phân phó nàng làm xong rồi thì đừng đi, chờ hắn.

Mặt khác Lý ma ma đang ở bên cạnh thúc giục mọi người làm nhanh lên, đồ ăn được một người lại một người mang lên.

Đường Ninh Ninh vội vàng nhìn canh thịt lộc hầm, cho vào chút nước tinh bột để canh sệt lại, lại nhỏ vài giọt dầu vừng, múc canh vào bồn to, lại đem thịt lộc sắp lên mặt.

Hương vị tiên phảng phất, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

"Thơm quá a."

"Có thể đem lên rồi sao?" Lý ma ma đi lên hỏi.

Đường Ninh Ninh vội gật đầu.

Về phần thịt dê hầm, nàng nhìn canh giờ không sai biệt lắm, để củ cải trắng vào, theo thứ tự lại thêm vào gia vị, rải hành lá cắt nhuyễn lên trên.


Hết thảy đều xong, không bao lâu sau, phòng bếp liền khôi phục yên tĩnh.

Một đám đầu bếp đều vây quanh bên người Đường Ninh Ninh.

"Tiểu nương tử là người từ kinh thành tới sao?"

"Thịt dê hầm kia hương vị thật thơm, nghe liền biết là mỹ vị, một chút cũng không tanh, là thêm cái gì sao?"

Mọi người đều tò mò nhìn Đường Ninh Ninh, còn có người hỏi phối phương, Đường Ninh Ninh nhìn qua , là một cái đầu bếp trẻ.

"Đại Dương, phối phương của nhà người ta như thế nào có thể nói cho ngươi sao?"

"Đúng vậy, ngươi cái tiểu tử này."

Cổ nhân đối với phối phương bảo mật rất coi trọng.

Đường Ninh Ninh thấy Đại Dương kia xấu hổ, cười, hào phóng nói, "Quan trọng nhất chính là ở lúc trước khi hầm thịt dê phải dùng rượu trắng và gừng ướp để trừ đi mùi tanh, lửa phải để nhỏ khi hầm, còn có củ cải trắng để ở mặt trên để gia tăng hương vị và độ ngọt của canh."


Hiếm có ai chịu nói ra những chuyện bí mật quan trọng như này. Mọi người đều đối Đường Ninh Ninh sinh ra hảo cảm.

Bọn họ cũng có thể về nhà thử nấu món này, nói không chừng sẽ thành công!

"Vô tri phụ nhân, múa rìu qua mắt thợ." Lúc này, một đạo thanh âm từ ngoài cửa vang lên, là Phùng đầu bếp.

Chạy phía sau hắn còn có mấy chân chạy vặt.

Đường Ninh Ninh đánh giá qua một chút, Phùng đầu bếp này thân hình lùn, thường ngày ở phòng bếp giao tiếp, lại béo còn dầu mỡ, đỉnh đầu cũng bị trọc không còn bao nhiêu tóc.

Mọi người nhanh chóng tan rã.

Đường Ninh Ninh không nói, chờ lĩnh tiền thưởng.

"Ngươi là Đại Nhạc thôn?"

Thời gian ngắn như vậy đã nghe ngóng được?

Đường Ninh Ninh lạnh lùng.

"Các hạ có việc gì sao?"

Phùng đầu bếp hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế trong phòng bếp, ánh mắt bất thiện đánh giá Đường Ninh Ninh.
Mặt khác mấy cái chân chạy vặt thấy được, trực tiếp tới gần Đường Ninh Ninh, đem người vây quanh.

"Học được một chút da lông, liền dám đến cùng chúng ta tranh tài, tiểu nương tử, ngươi là ngại sống quá lâu?"

"Đúng vậy, xem này da thịt non mịn, cũng không giống cái đầu bếp a."

Hảo gia hỏa, thì ra đây là xã hội đen ở cổ đại!

Đường Ninh Ninh bị buộc tới góc tường.

Mặt khác mọi người hóng chuyện cũng không dám ra tiếng, yên lặng làm việc của chính mình.

Phùng đầu bếp kia chế nhạo nhìn nàng.

Vẻ mặt khinh thường.

Đường Ninh Ninh vặn xương cốt khởi động một chút, đôi tay hơi nắm lại, mắt lạnh lẽo.

Đột nhiên xuất ra một quyền, trực tiếp ôm eo nam nhân phía trước lộn ngược ra sau té ngã trên đất, không đợi mọi người kịp phản ứng, chân lại tung một cước, nháy mắt đem nam nhân hai bên đánh ngã xuống đất.
Cùng với vài đạo tiếng kêu thảm thiết, Đường Ninh Ninh xoay người một cái lưu loát.

Một loạt thao tác này trực tiếp làm chấn kinh mọi người.

Đặc biệt là Phùng đầu bếp kia, ngón tay thô bóng dầu mỡ của hắn chỉ vào Đường Ninh Ninh, kinh giận nói "Ngươi ngươi ngươi ---"

"Ngươi cái gì? Muốn đánh nhau sao?" Đường Ninh Ninh từ trên cao nhìn xuống nhéo ngón tay béo kia, cười nhạo một tiếng.

"Ta muốn chủ nhân làm chủ cho ta, ngươi dám đánh người?"

Mấy người bị đánh kia cũng được người đỡ dậy, nổi giận đùng đùng bắt đầu kêu gào.

Chẳng qua, không dám tiến lên đây khi dễ.

Đường Ninh Ninh nhéo nhéo cái mũi, lui ra phía sau một bước, ghét bỏ nói, "Ngươi nên đánh răng."

Lời nói vừa ra, một trận cười vang.

Phùng đầu bếp mất hết thể diện không nhịn được nữa, cầm lấy cái ghế trên mặt đất vẻ mặt hung ác tiến lại.
Giây phút nghìn cân treo sợi tóc.

Một thân ảnh màu đen đột nhiên xuất hiện, chắn trước người Đường Ninh Ninh.

Chân nhấc lên đạp một cước vào người đang cầm ghế hăm he ở đối diện, một cước này cũng không nể nang gì, Phùng đầu bếp bay ra ngoài té ngã trên đất.

"Ai, tên khốn kiếp nào, tìm chết a!"

"Phùng Dương, câm miệng." Lúc này, Lý ma ma đúng ở ngoài xem kịch cũng tiến vào.

Trên mặt mang theo sợ hãi.

Cái tên Phùng đầu bếp này thật là tìm chết, nấu đồ ăn không làm lão phu nhân vừa ý cũng không tính, còn dám ở đây nháo chuyện sinh sự.

Biểu thiếu gia ở cửa xem chuyện một lúc lâu.

Cũng không biết nghĩ như thế nào, không cho bà ta lên tiếng.

Ai mà biết, bà ta còn chưa kịp phản ứng, biểu thiếu gia đột nhiên vọt vào trong.

Hù chết thân già này.

"Lý ma ma, các ngươi đối đãi với đầu bếp trong phủ như vậy? Đây là tên nào, lại còn đá ta một cước!" Phùng Dương giận dữ, hắn là đầu bếp có tiếng ở vùng này, có nhiều gia đình phú quý mời hắn về làm đồ ăn cho yến tiệc, nếu không phải Văn gia cho nhiều bạc, hắn mới không tới.
Tới nơi này chịu đòn à!

"Phùng Dương, đây là biểu thiếu gia của chúng ta."

Biểu thiếu gia?

Đường Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn qua đi, đôi mắt mở to, này không phải nam nhân lúc trước gặp trên núi sao?

Hắn chính là Tề Quyết!

Chính là nhân vật gϊếŧ người không chớp mắt trong nguyên tác đó sao!

Đường Ninh Ninh hoảng sợ, nhịn không được lui về phía sau.

Trên mặt đất, tất cả mọi người đều xôn xao quỳ xuống.

Chỉ thấy Phùng đầu bếp kia mới vừa nãy còn phách lối cũng quỳ xuống trên mặt đất, phía sau lưng đều bị mồ hôi tẩm ướt, trên trán không ngừng có mồ hôi lạnh chảy xuống, hiển nhiên là  đều nghe qua đại danh của vị này.

Tề Quyết một thân áo gấm màu đen, gương mặt anh tuấn lại lạnh lùng như đao tước, ánh mắt bình tĩnh lại sắc bén như ưng, hắn lười biếng nâng nắng, chỉ liếc mắt một cái nhàn nhạt nói, "Ném văng ra."
Mọi người ở đây không dám thở mạnh.

Phùng Dương càng quỳ thấp hơn, gắt gao dán vào mặt đất, mồ hôi ướt đẫm.

Người đi rồi, liền có thị vệ Văn phủ đem Phùng Dương cùng đám người kia kéo ra ngoài, Lý ma ma thở dài, tiếc hận vài câu.

"Được rồi, phát thưởng bạc."

Một đoàn nha hoàn đi vào, mỗi người đều cầm trên tay một túi tiền lớn.

Lý ma ma tự mình đi đến  trước mặt Đường Ninh Ninh, khen nói, "Nương tử làm đồ ăn không tồi, lão phu nhân muốn gặp ngươi."

Gặp nàng?

Đường Ninh Ninh kinh ngạc một chút, rốt cuộc thì ở niên đại này cấp bậc rõ ràng.

"Lão phu nhân phi thường muốn gặp người làm ra thịt dê nướng rốt cuộc là nữ tử xuất sắc như thế nào?" Thấy Đường Ninh Ninh do dự, Lý ma ma nói chuyện mang theo chút ngữ khí vinh dự.

*********

Vote cho mình đó nha! Bình luận nếu truyện có lỗi sai nhé!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play