Hoàng Tử Hiên trêu chọc Trương Tiểu Lệ, tâm trạng không tệ đi ra khỏi bãi đậu xe, nhìn thấy đã là nửa buổi chiều, trong tay cũng không có quảng cáo nhỏ nào phải dán, anh suy nghĩ một chút bèn dứt khoát đi thẳng về nhà.
Trên đường trở về, Hoàng Tử Hiên còn thuận tiện ghé vào chợ bán thức ăn, anh không biết hôm nay Lê Mỹ Gia sẽ không về ăn cơm, nên định mua thêm chút đồ ăn. Sau khi về đến nhà, Hoàng Tử Hiên để thức ăn vào nhà bếp, rồi vào phòng tắm, sau đó ngồi xếp bằng trước cửa sổ sát đất, bắt đầu ngồi tĩnh tọa tu luyện.
Không biết tu luyện bao lâu, mặt trời dần dần nghiêng về phía tây, rồi lặn, tia sáng cuối cùng lặng lẽ ẩn trong bóng tối, cùng với bóng dáng của Hoàng Tử Hiên cũng chìm vào trong đêm đen, nhưng toàn bộ căn phòng tràn ngập hơi thở bên trong anh, vững vàng mà mạnh mẽ.
…
Mấy ngày nay, Hạ Mạt vô cùng bận rộn, kể từ khi Trương Luân không hiểu sao bị gϊếŧ chết, toàn bộ Cửu Long Thập Bát Hội đã bí mật điều tra nguyên nhân cái chết của Trương Luân. Không ít người nghi ngờ Hạ Mạt, dù sao hai người họ luôn luôn không hợp và thường xảy ra xung đột cũng không phải ngày một ngày hai.
Chính vì vậy, Hạ Mạt bận rộn tìm cách phủi sạch quan hệ về cái chết của Trương Luân, đồng thời tìm cách khiến Hội trưởng của Cửu Long Thập Bát Hội giao nhà chính của Trương Luân cho cô ta. Cô ta bận rộn tới mức chân không chạm đất, vì mỗi ngày đều không được nghỉ ngơi nên làm cho nội thương với bệnh cũ chưa khỏi của cô ta trở nên nghiêm trọng hơn.
Lúc này, cô ta vừa mới thảo luận xong với cấp dưới, chưa kịp ngồi xuống ghế thì chuông điện thoại vang lên. Hạ Mạt nhìn tên người, hóa ra là Ngô Đống Lương từ đồn cảnh sát gọi tới, cô ta đoán có lẽ có liên quan đến Trương Tiểu Lệ, nên không chút do dự nghe máy.
“Đường chủ Hạ, tôi có chuyện muốn bàn bạc với cô.” Ngô Đống Lương đi thẳng vào vấn đề.
“Có chuyện gì vậy? Nếu như có cần Cửu Long Thập Bát Hội hỗ trợ, đội trưởng Hồ cứ việc nói.” Hạ Mạt nói.
“Không, không, thực ra không phải tôi có chuyện muốn tìm Đường chủ Hạ giúp đỡ.” Ngô Đống Lương lắc đầu nói: “Là chuyện của Trương Tiểu Lệ.”
“Cô ta làm sao?” Hạ Mạt cau mày hỏi.
Ngô Đống Lương thở dài: “Không biết hôm nay cô ta dẫm phải vận cứt chó gì. Tên trộm mà đồn cảnh sát của chúng tôi không sao tìm ra lại bị cô ta bắt được. Lần này cô ta đã lập được công lớn. Theo quy định của đồn cảnh sát, lần này tôi không thể đánh trượt báo cáo thực tập của cô ta được.”
Sau khi Hạ Mạt nghe được lời nói của Ngô Đống Lương, lông mày cô ta càng nhíu chặt lại: “Sao anh lại có thể để cô ta có cơ hội bắt trộm hả? Không phải tôi đã nói, không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào để lập công mà.”
“Ôi, tôi vẫn luôn nghe theo lời dặn của cô, luôn gây khó dễ cho cô ta lúc ở đồn cảnh sát, không cho cô ta thông qua kỳ thực tập. Từ trước đến nay, cô ta không tham gia bất kỳ vụ án nào, ai biết được lần này cô ta may mắn tới vậy, một lần trúng ngay.” Ngô Đống Lương oan uổng nói.
Hạ Mạt cũng biết chuyện này không thể trách Ngô Đống Lương, suy nghĩ một hồi liền hỏi: “Tức là lần này cô ta tự mình hành động?”
“Đúng…” Ngô Đống Lương dừng lại và nói: “Cũng coi như vậy đi, cô ta giả làm khách hàng ở cửa hàng tổng hợp, bắt được người dưới hầm để xe.”
“Chà chà, như vậy thì sao, không có mệnh lệnh đã tự mình hành động, cũng không đúng với quy định đi.” Hạ Mạt khẽ mỉm cười: “Tôi tin là để đối phó với một cảnh sát ngỗ ngược như vậy, đội trưởng Hồ không cần tôi phải dạy chứ.”
Hai mắt của Ngô Đống Lương chợt sáng lên, bỗng nhiên cười gian: “Hì hì, tôi biết phải làm sao rồi, Đường chủ Hạ quả là người đa mưu túc trí.”
Hạ Mạt lên tiếng: “Đội trưởng Hồ, nếu lần này ông có thể đuổi Trương Tiểu Lệ ra khỏi đồn cảnh sát, tôi nhất định sẽ hậu tạ đàng hoàng.”
“Việc này…” Ngô Đống Lương do dự một chút, mới nói: “Trương Tiểu Lệ cũng không vi phạm nguyên tắc nào, đồn cảnh sát không thể vô duyên vô cớ đuổi cô ta đi được. Chỉ có điều, lần này, tôi sẽ điều cô ta ra khỏi đội hình cảnh, sang làm cảnh sát giao thông, ha ha.”
“Ừm, chỉ cần không để cô ta ở bộ phận quan trọng của đồn cảnh sát là được, nếu không sẽ là chướng ngại vật rất lớn ngáng đường tôi.” Hạ Mạt nói.
“Đường chủ Hạ, đừng lo, cứ giao chuyện này cho tôi.” Ngô Đống Lương biết về mối quan hệ giữa Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ, ông ta cũng biết hai người họ đã trở mặt từ lâu. Từ sau khi Trương Tiểu Lệ bị trường cảnh sát phân tới chỗ này, ở sau lưng, Hạ Mạt không ngừng gây khó dễ cho Trương Tiểu Lệ, nếu không thì với biểu hiện của Trương Tiểu Lệ, cô ta đã sớm trở thành chính thức.
Hạ Mạt hàn huyên vài câu với ông ta, rồi cúp máy.
“Đội trưởng, Đường chủ Hạ nói gì vậy?” Sau khi Ngô Đống Lương đặt điện thoại di động xuống, cấp dưới của ông ta lập tức hỏi.
“Cô ta muốn tôi đuổi Trương Tiểu Lệ ra khỏi đồn cảnh sát.” Ngô Đống Lương nói.
Cấp dưới rít lên: “Đường chủ Hạ cũng quá là độc ác đi, dù sao Trương Tiểu Lệ cũng là con gái nuôi của cha cô ta. Cứ coi như nể mặt mũi với công ơn nuôi dưỡng của cha nuôi, cô ta cũng không nên đuổi tận gϊếŧ tuyệt Trương Tiểu Lệ như vậy chứ.”
“Công ơn dưỡng dục thì nhằm nhò gì.” Ngô Đống Lương cười lạnh nói: “Người sống trên đời có ai mà không phải vì tiền, nếu Hạ Mạt biết báo ân thì cũng sẽ không ra nhập vào Cửu Long Thập Bát Hội, làm cảnh sát thì có thể kiếm được mấy đồng bạc chứ, có làm tới về hưu thì một tháng cũng không kiếm được nhiều tiền hơn so với nghề khác. Đối với Hạ Mạt mà nói, nếu như Trương Tiểu Lệ tiếp tục thăng chức, lực uy hiếp tới cô ta càng lớn, nên dĩ nhiên cô ta muốn bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước rồi.”
Anh ta nghe xong, gật đầu liên tục: “Đội trưởng nói đúng, Đường chủ Hạ thoạt nhìn cũng không phải người biết kiên nhẫn, Trương Tiểu Lệ nhìn qua cũng không phải người đơn giản gì.”
“Ừ, chúng ta cứ làm theo lời cô ta nói đi. Hiện giờ, Hạ Mạt như mặt trời ban trưa ở Cửu Long Thập Bát Hội, chúng ta cũng không đắc tội nổi.” Ngô Đống Lương nói.
Cấp dưới vâng dạ, rồi ra ngoài kêu người.
Lúc này, Trương Tiểu Lệ mới vừa đuổi đám đồng nghiệp xum xoe bên cạnh cô ra, ngày thường, bọn họ cũng bởi vì sợ đội trưởng nên không dám tỏ ra thân thiết với cô ta. Hôm nay, Trương Tiểu Lệ lập được công lớn, bọn họ lại chạy ra nịnh hót. Trương Tiểu Lệ luôn chướng mắt họ, nên chỉ tùy ý nói mấy câu qua loa lấy lệ để xua đuổi họ.
Khi thủ hạ của Ngô Đống Lương kêu cô ta tới gặp, cô vừa mới viết xong bản báo cáo của vụ án hôm nay, sau khi in ra, cô cầm bản báo cáo đi đến văn phòng của Ngô Đống Lương.
Gõ gõ gõ!
Cô đứng ngoài cửa gõ ba lần, Trương Tiểu Lệ mới đẩy cửa bước vào sau khi được sự cho phép của Ngô Đống Lương.
“Đội trưởng.” Trương Tiểu Lệ bước vào và đặt bản báo cáo lên bàn của Ngô Đống Lương và nói: “Đây là bản báo cáo về vụ việc hôm nay, tôi đã viết xong rồi.”
Ngô Đống Lương xụ mặt, gạt bản báo cáo của cô ta sang một bên, nghiêm giọng hỏi: “Cô có biết mình đã phạm sai lầm gì không?”
“Sai lầm?” Trương Tiểu Lệ ngơ ngác lắc đầu: “Đội trưởng, tôi đã làm sai cái gì?”
Bang!
Ngô Đống Lương vỗ bàn một cái thật mạnh, nghiêm nghị gào thét: “Tôi nghĩ là cô bị người khác tâng bốc tới mất phương hướng rồi, cô thật sự cho là bắt được mấy tên trộm vặt là coi như lập được công lớn hả? Tôi nói cho cô biết, đây là cô tự mình hành động, làm bứt dây động rừng.”
Trương Tiểu Lệ nghe thấy Ngô Đống Lương nhận xét mình như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy uất ức, nhưng trước tiên cô ta không giải thích, mà là bình tĩnh hỏi: “Đội trưởng, ông nói bứt dây động rừng là có ý gì?”
“Ý tôi là gì hả? Cô còn có mặt mũi mà dám hỏi tôi!” Ngô Đống Lương khiển trách: “Chẳng qua là cô vừa nghe nói đội chúng ta gần đây đang bắt lũ ăn trộm, cô đã tự tiện hành động rồi, cô nghĩ là bắt được vài tên tép riu là xong sao? Ngây thơ! Ngu ngốc! Có một băng cướp lớn hơn đằng sau chúng, tôi đã triển khai kế hoạch muốn một lưới bắt hết chúng, kết quả giờ hay rồi, tại cô tự cho là đúng, bắt mấy tên tay sai của chúng, nên khiến cho bọn họ đề cao cảnh giác, lần này, ta sẽ càng khó tìm được hang ổ của chúng.”
Trương Tiểu Lệ nghe xong thì sững sờ, cô ta không ngờ có tổ chức đứng đằng sau những tên trộm này mà cứ tưởng đó là một vài tên trộm hơi lợi hại thôi, bây giờ xem ra quả thật là mình lỗ mãng.
“Thực xin lỗi đội trưởng, lần này là do tôi hấp tấp. Xin hãy cho tôi cơ hội lấy công chuộc tội, tôi nhất định sẽ quét sạch tổ chức đứng sau bọn họ.” Tuy rằng tính tình của Trương Tiểu Lệ có hơi nóng nảy nhưng không phải là không biết phân biệt đúng sai, là lỗi của cô ta, cô sẽ lập tức thừa nhận.
“Lấy công chuộc tội ư? Cô nghĩ hay đấy.” Ngô Đống Lương vỗ bàn nói: “Ngày mai, cô đi báo danh ở đội cảnh sát giao thông đi. Đội cảnh sát hình sự của tôi chỉ là một cái miếu nhỏ, không thể chứa nổi vị đại phật như cô đâu.”
“Đội cảnh sát giao thông!” Trương Tiểu Lệ hơi giật mình, điều đó có nghĩa là cô ta bị thuyên chuyển, sau khi hiểu ý của Ngô Đống Lương, Trương Tiểu Lệ không muốn chút nào, bèn tranh thủ nói: “Đội trưởng, mặc dù tôi có hơi liều lĩnh nhưng tôi đã bắt được ba tên trộm, chúng cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chỉ cần thẩm vấn chặt chẽ, chắc chắn sẽ hỏi ra được manh mối hữu ích. Ông lấy lí do này để chuyển tôi khỏi đội hình sự, không khỏi chuyện bé xé ra to.”
Ngô Đống Lương vốn dĩ đang cố tình gây khó dễ cho cô ta, nghe vậy bèn cười nhạt: “Tôi muốn chuyện bé xé ra to đấy, cô có thể làm gì tôi, tôi là đội trưởng và tôi là người quyết định cuối cùng, thức thời thì cô hãy thành thật ra khỏi đội hình sự, sang đội cảnh sát giao thông đi, nếu không có khi ngay cả chức cảnh sát giao thông cô cũng không làm được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT