“Không hẳn, có thể là một thế lực tổ chức như chúng ta, cũng có thể là một gia tộc.
Bản thân em thì nghiêng về vế sau hơn, Hoàng Tử Hiên có lẽ là thiếu gia của gia tộc nào đó, mấy người kia hẳn là anh em tốt kiêm thủ hạ của anh ta.
Dù sao thì từ cổ chí kim, thiếu gia của vài đại gia tộc đã đào tạo sẵn vài người bạn thân đắc lực ở bên cạnh mình từ khi còn nhỏ.” Từ Mậu Sơn nói.
Kinh Hoan cảm thấy Từ Mậu Sơn phân tích rất có lý, ông ta không chắc chắn hỏi: “Mậu Sơn, chúng ta có cần phải tra xem lai lịch của Hoàng Tử Hiên không?”
“Không được.” Từ Mậu Sơn lập tức phản bác: “Anh Hoan, không bao giờ được.
Thêm nữa, thân thế của Hoàng Tử Hiên rất thần bí, không phải cứ nói muốn tra là chúng ta có thể tra được.
Thứ hai, lỡ như anh ta biết chúng ta điều tra anh ta thì sẽ khó tránh khỏi việc gây hiềm khích với anh ta.
Em nghĩ rằng về mối quan hệ hiện tại giữa hai bên, chúng ta chỉ cần giữ vài bí mật về anh ta là được.
Như vậy cũng không phải là chuyện xấu, nếu sau này anh ta tin tưởng chúng ta thì tất nhiên sẽ để chúng ta biết được thân phận của anh ta.”
“Cậu nói đúng, bây giờ cũng không cần phải gây hiềm khích với cậu ta.
Ít nhất thì hiện tại, cậu ta cũng không có địch ý với chúng ta.” Kinh Hoan gật đầu công nhận những phân tích của Từ Mậu Sơn.
…
Lúc Hoàng Tử Hiên rời khỏi chỗ của đám Kim Kỵ Dung thì đã gần hai giờ sáng, anh để chiếc xe đã dính máu của A Ngũ ở lại bên kia để sáng mai Yến Thiên Hành đưa đi rửa rồi mới đem trở về.
Bản thân anh thì đi bộ về nhà.
Dùng mấy phút để đi về nhà, vừa mở cửa ra, sau lưng đã xuất hiện ánh đèn xe.
Hoàng Tử Hiên quay đầu nhìn lạ, trông thấy Hạ Mạt cũng vừa về đến nhà nên bèn mở cửa ra giúp cô để cô lái xe vào.
Hạ Mạt sợ làm phiền giấc ngủ của những người khác nên không lái xe vào gara mà chỉ đỗ lại ở trong sân.
Lúc xuống xe, cô cũng nhẹ nhàng đóng cửa xe lại và không khóa xích.
Lúc đi vào nhà chung với Hoàng Tử Hiên, cô rón rén không mở đèn, vừa vào đã đổi dép ngay rồi cẩn thận đi lên lầu.
“Khoan đi lên đã, tôi có việc muốn hỏi cô.” Lúc cô vừa bước một chân lên cầu thang, Hoàng Tử Hiên bỗng kéo cô đi về phía phòng mình.
“Có chuyện gì thì để ngày mai nói đi, hôm nay tôi mệt rồi.” Hạ Mạt thấp giọng nói.
Hoàng Tử Hiên không trả lời cô mà chỉ kéo cô đi nhanh về phía phòng mình, sau khi đóng cửa mở đèn, anh đẩy cô lên giường khiến Hạ Mạt suýt chút nữa đã té xuống vì không ngồi vững.
“Anh làm gì vậy?” Hạ Mạt hơi tức giận nhưng cũng không dám lớn tiếng nổi nóng mà chỉ thấp giọng hỏi.
“Hơn nửa đêm cô không ở nhà ngủ mà lại đi ra ngoài, chắc là lại giở thủ đoạn gì rồi đúng không?” Hoàng Tử Hiên khoanh tay đứng trước mặt cô rồi hỏi ngược lại.
Vừa nghe thấy câu hỏi ấy, Hạ Mạt liền cảm thấy buồn cười, cô cũng không tức giận nữa mà chỉ bình thản ngồi ở mép giường: “Chỗ làm ăn của tôi là quán bar đêm, về nhà giờ này thì không bình thường sao? Xem lại anh đi, giờ này mới trở về từ bên ngoài, anh đi giở trò gì đấy?”
“Haha, không làm gì cả.
Chỉ là sau khi đưa Noãn Noãn về thì bắt gặp một kẻ giả vờ bị đụng xe ở trên đường.
Tôi đang lái xe rất bình thường, anh ta lại bỗng nhiên nhảy ra đụng trúng.
Một người ngã trước xe tôi, tôi xuống xe xem thử, toàn thân người nọ toàn là máu, không biết đã bị chém bao nhiêu nhát.
Tôi tốt bụng cứu anh ta.
À, là ở ngã tư chỗ giao đường Quảng Đức và đường Hán Ninh đó.
Tôi nhớ đó là địa bàn của Đường chủ Hạ cô đúng không, không biết người đó có phải là do Cửu Long Thập Bát hội các cô chém không đây.” Hoàng Tử Hiên cười híp mắt nói
Nghe vậy, sắc mặt của Hạ Mạt hơi đổi, tối nay vì mắc tìm kiếm tên thủ hạ của Kinh Hoan mà cô mới về trễ như vậy.
Không ngờ là đã được Hoàng Tử Hiên đến cứu, chuyện này vừa khiến cô thở phào nhẹ nhõm vừa tức giận.
Cô cứ có cảm giác những lời này là do Hoàng Tử Hiên cố tình muốn nói cho cô nghe.
“Sao thế? Đường chủ Hạ, dám phái người chém người ta đến chết mà không dám thừa nhận à.
Người ta đã trêu chọc cô thế nào mà lại khiến cô ra tay ác đến vậy thế.” Thấy Hạ Mạt không nói lời nào, Hoàng Tử Hiên lại híp mắt hỏi.
Sắc mặt Hạ Mạt trầm xuống, giọng nói đầy vẻ xa cách: “Hình như chuyện này không liên quan gì đến anh.”
“Vốn cũng không có liên quan gì đến tôi đâu nhưng mạng anh ta lớn nên mới được tôi cứu sống.
Anh ta nói với tôi là vì làm hỏng chuyện tốt của Cửu Long Thập Bát hội các cô nên mới bị các cô đuổi giết như vậy.
Haha, Đường chủ Hạ giỏi thật đấy, bắt đầu kinh doanh đến ma túy luôn rồi.” Mặc dù vẫn đang cười nhưng rõ ràng là trong giọng nói của Hoàng Tử Hiên đã mang theo vẻ tức giận.
Hạ Mạt cũng biết Hoàng Tử Hiên chắc chắn đã nghe được gì đó từ miệng người kia nên mới có thể chất vấn mình như vậy.
Đối mặt với câu hỏi của Hoàng Tử Hiên, Hạ Mạt không muốn giải thích, đồng thời cũng không thể giải thích.
Cô quyết định không nói với anh nữa mà đứng thẳng dậy, nói: “Giữa tôi với anh chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa chủ nhà và khách thuê, có vẻ vị chủ nhà này quản rộng quá rồi nhỉ.”
Vừa nói, Hạ Mạt vừa đi ngang qua người Hoàng Tử Hiên, chẳng qua vào đúng lúc ấy, Hoàng Tử Hiên bỗng nắm lấy cổ tay cô rồi dùng lực ném cô lên giường, sau đó còn trực tiếp đè cô lại.
Hạ Mạt hơi kinh hãi, trầm giọng lạnh mặt nói: “Buông ra, anh muốn làm gì?”
Hoàng Tử Hiên không quan tâm đến việc cô vùng vẫy, một tay anh khóa chặt hai cánh tay cô qua đỉnh đầu, tay còn lại kéo dây kéo áo khoác của cô ra.
Xuy!
Sau một tiếng vang, rốt cuộc dây kéo cũng đã bị kéo xuống để lộ chiếc áo thun chữ T bó sát bên trong.
“Khốn kiếp!” Hai chân của Hạ Mạt bị Hoàng Tử Hiên dùng chân đè chặt lại nên hoàn toàn không có cách nào để nhúc nhích, ngay cả hai cánh tay cũng không thể động đậy mà chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Anh có tin bây giờ tôi sẽ hét lên không.”
“Không sao cả, dù sao da mặt tôi cũng dày.
Chỉ cần cô không sợ hiểu lầm là được.” Hoàng Tử Hiên bịt tai không nghe, tiếp tục cởi áo khoác của Hạ Mạt ra.
Hạ Mạt nổi giận, vậy nhưng cô ấy đúng là không dám hét lên thật.
Chỉ cần cô ấy hét lên thôi thì chắc chắn sẽ làm kinh động đến những người khác.
Giống như Hoàng Tử Hiên nói, anh không biết xấu hổ, không sợ hiểu lầm.
Vậy nhưng cô thì không thể không cần thể diện, nếu bị người ta thấy cảnh tượng thế nào thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.
“Thế mới là lựa chọn đúng chứ.” Vừa nói, Hoàng Tử Hiên liền bắt đầu cởi đến quần áo bên trong của cô.
“Anh điên rồi!” Cảm giác toàn thân bỗng trở lạnh, sắc mặt Hạ Mạt sợ đến thay đổi.
Hoàng Tử Hiên bỗng nhiên toét miệng cười rồi rút tay ra khỏi quần áo cô: “Chọc cô chơi thôi, thật ra thì tôi chỉ muốn nhìn xem hôm nay cô mặc đồ lót màu gì.”
“Màu đen.” Hạ Mạt không chút nghĩ ngợi trả lời: “Tôi mặc màu đen, bây giờ anh đã có thể buông tôi ra chưa?”
“Phối hợp thế cơ à, sao tôi lại có cảm giác như bị gài bẫy thế nhỉ?” Trong lúc nghi ngờ, ánh mắt của Hoàng Tử Hiên đã liếc nhìn xem hai cánh tay trắng như ngọc của cô, không phát hiện gì cả, trên hai cánh tay không hề có gì dù chỉ là một vết sẹo.
Hạ Mạt giận đến run rẩy: “Tôi mặc màu đen thật mà, tin hay không thì tùy.
Dù sao thì nếu anh muốn xem thì xem đi, đây cũng không phải là lần đầu tiên, chẳng sao cả.”
Hoàng Tử Hiên bị cô chọc cười, chậc lưỡi nói: “Lời này thú vị thật đấy, giữa hai chúng ta vẫn chưa có lần đầu tiên mà nhỉ.
Không thì thử chút xem sao?”
“Thử cái em gái nhà anh, anh chơi đủ chưa? Còn không buông tôi ra, anh đừng tưởng là tôi không dám hét lên.” Hạ Mạt hung tợn trợn mắt nói.
Hoàng Tử Hiên toét miệng cười: “Mặc dù rất muốn nghe cô hét nhưng hôm nay tôi mệt rồi, không chơi với cô nữa, chờ đến lần sau tôi có sức rồi nói tiếp.”
Vừa nói, Hoàng Tử Hiên liền buông lỏng Hạ Mạt ra, Hạ Mạt nhân cơ hội nghiêng người, trực tiếp lật Hoàng Tử Hiên xuống rồi nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng như đang chạy thoát thân, ngay cả áo khoác cũng quên mang đi.
Hoàng Tử Hiên bị lật lại nằm trên giường rơi vào trầm tư, anh không tìm thấy dấu vết cho thấy Hạ Mạt sử dụng ma túy ở trên cánh tay.
Vậy nhưng cũng không có nghĩa là Hạ Mạt trong sạch, bây giờ anh mới bỗng nhiên nghĩ đến lần trước khi Hạ Mạt bị bệnh, trên cánh tay cô có dán một miếng băng, trong đó có một lỗ kim nhỏ đã được miếng băng che lại.
Lúc này, sau khi đã chạy một mạch lên lầu hai để về tới phòng mình, Hạ Mạt dựa vào sau cửa, nặng nề thở phào nhẹ nhõm.
Lúc nãy Hoàng Tử Hiên đang làm gì, trong lòng cô là người rõ nhất.
Ngoài mặt vẫn cố ý trêu đùa cô nhưng trên thực tế thì chỉ là đang muốn kiểm tra xem trên người cô có lỗ kim nào hay không.
Nghĩ đến chuyện nguy hiểm vừa rồi, Hạ Mạt cúi đầu nhìn cánh tay bóng loáng của mình.
Cô thầm mừng vì bản thân đã có lòng phòng ngừa cho chuyện bất trắc nên vào một buổi sáng trước đó, cô đã mua một lọ kem làm mờ sẹo với giá cao.
May là cửa hàng trên mạng tên Tình Yêu Khuynh Thành đó không bán hàng dỏm, quả nhiên lọ kem rất có hiệu quả.
Mỗi lần sau khi chích xong chỉ cần thoa lên một chút là đã có thể làm mờ dấu vết một cách nhanh chóng.
Hạ Mạt bất lực trượt ngồi xuống mặt đất, cô bỗng cảm thấy mệt quá.
Chẳng biết cô còn phải đi con đường này bao xa, mỗi lần vất vả bước về phía trước một bước, cô sẽ lại bị Chu Minh Hiên hiểu lầm mà đẩy lùi về sau một bước.
Những sự thật tưởng chừng có thể chạm đến một cách dễ như trở bàn tay kia luôn cách cô một lớp màn khiến cô đau đớn, khổ sở.
Rất nhiều đêm, Hạ Mạt sẽ ngắm nhìn đêm tối bên ngoài cửa sổ như vậy rồi an ủi mình vô số lần, dù cho đêm tối có bao phủ thêm một lần nữa thì bình minh cũng sẽ ló dạng, cuối cùng ánh sáng mà cô vẫn luôn chờ đợi sẽ chiếu rọi lên người cô..