Mấy người lau đi mồ hôi lạnh trên trán, Hoàng Tử Hiên cạn lời nói: “Bất cứ ai tôi nhặt được cũng đều phải đến bệnh viện, người này là tôi cướp được dưới tay thuộc hạ của Cửu Long Thập Bát hội.”
Kim Kỵ Dung nghe được lời này cũng không kêu nữa, tò mò hỏi: “Cửu Long Thập Bát hội chém cậu ta làm gì? Thiếu chủ biết cậu ta sao?”
“Cứ coi như là biết đi, cậu ta là thuộc hạ hàng đầu của Kinh Hoan ở khu vực cửa Bắc.” Hoàng Tử Hiên nói.
Nhắc đến Kinh Hoan, mấy người Kim Kỵ Dung mặc dù chưa từng gặp nhưng trong những bài học mà bọn họ được học đã sớm nghe đến tên người này.
Dĩ nhiên bọn họ biết thế lực ở cửa Bắc không tính là lớn nhưng cũng không thể coi là nhỏ.
Tất cả những gì liên quan đến Kinh Hoan, Kim Kỵ Dung điều đặc biệt điều tra.
“Kinh Hoan với Cửu Long Thập Bát từ trước giờ vẫn luôn bất hòa, thủ hạ của ông ta bị chém cũng là chuyện bình thường thôi.” Nghe vậy Kim Kỵ Dung cũng không còn thấy ngạc nhiên nữa.
Điều này giống như nếu Chu Minh Hiên biết những người động trời như này đều ở Long Thành, nhất định cũng sẽ lôi người của tổ chức đến đây chém bọn họ vậy.
Hoàng Tử Hiên vuốt cằm nói: “Ừ, gọi điện thoại cho Kinh Hoan, bảo ông ta đến dẫn người đi.”
Kim Kỵ Dung vâng một tiếng, nhận lấy điện thoại di động của Hoàng Tử Hiên, vội vàng tìm số của Kinh Hoan bấm gọi đị.
Kinh Hoan ở bên kia hiện tại đang sứt đầu mẻ trán tìm xem A Ngũ đâu, điện thoại thi thoảng lại vang lên một hồi chuông, nhưng lần nào cũng không có tin tức của A Ngũ.
Lần này điện thoại lại vang lên, ông ta cũng không buồn nhìn xem số máy đang hiện là ai, cứ thế bấm nghe điện thoại nói: “Tìm được A Ngũ rồi sao?”
“Kinh Hoan đúng không? Thuộc hạ của ông đang ở chỗ tôi.” Kim Kỵ Dung nghiêm nghị nói.
Kinh Hoan đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nhìn xuống số điện thoại gọi đến, vừa thấy đây là số điện thoại của Hoàng Tử Hiên, ông ta vội vàng hỏi: “Xin hỏi cậu là người nào của Hoàng Tử Hiên?”
“Thiếu chủ của chúng tôi cứu được thuộc hạ của ông, ông đừng có nói nhảm nhiều như thế, mau cử người đến dẫn cậu ta đi.” Kim Kỵ Dung cũng không nói nhiều, sau khi cúp điện thoại thì gửi địa chỉ đến cho Kinh Hoan.
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười: “Chỉ dựa vào một tiếng Thiếu chủ của các cậu đã có thể nói rõ tôi có thân phận gì rồi.
Nếu như ông ta thật sự tra ra được thì cũng coi như là ông ta có chút bản lĩnh.”
Hình Thiên nghe vậy cũng cười cười, nói: “Điều này nói vậy cũng đúng.
Vậy không nói đến ông ta nữa, nói về chuyện mấy ngày nay chúng ta điều tra Ái Đức Mông đi.”
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng, đi đến ngồi xuống, ngỏ ý bảo bọn họ nói đi.
“Chúng tôi đặc biệt bảo người của tổ chức ngầm Kinh Thiên đi Ý Đại Lợi điều tra, lấy được tài liệu ở chỗ này, ở bên kia cũng đang tiến hành điều tra Ái Đức Mông.
Kết quả phát hiện, bối cảnh của Ái Đức Mông ở Ý Đại Lợi thật sự là vô cùng cường đại.
Công ty của hắn lũng đoạn hơn nửa thương trường ở Ý Đại Lợi, phát triển cực lớn.
Có thể nói ông ta chính là người tồn tại ở cả hai giới Hắc Bạch đó.”
“Ha?” Hoàng Tử Hiên nhảy nhảy chân mày: “Có hình chân dung ông ta không?”
“Không có?” Kim Kỵ Dung nói tiếp: “Ông ta ở Ý Đại Lợi rất kín đáo, cực kì ít xuất hiện ở nơi công cộng.
Kể cả có xuất hiện cũng sẽ giống như ở đại hội lần trước, sẽ đeo thêm mặt nạ, chưa từng thấy mặt mũi thực bao giờ.
Thiếu chủ, người này đặc thù rất rõ ràng, nếu như cậu đừng tiếp xúc với ông ta, làm sao có thể quên được chứ?”
Hoàng Tử Hiên cũng cảm thấy ngạc nhiên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có thể khẳng định với các cậu, từ trước đến giờ đều chưa từng gặp qua ông ta.
Hơn nữa mấy năm nay tôi cũng không có bước chân ra khỏi nước, chỉ chăm chỉ đi du lịch khắp nơi ở trong nước thôi.”
“Vậy thì đúng là bí ẩn, hay là trước đây cậu có xích mích với người nào cạnh ông ta không? Còn bây giờ ông ta chỉ đang trả thù thay cho người ta?” Lữ Dương Sách suy đoán.
Thiệu Dương đập hắn một cái: “Ngay cả ông ta là ai thiếu chủ còn không biết, làm sao biết được thiếu chủ có đụng chạm với người nào cạnh ông ta không?”
“Cũng đúng ha.” Lữ Dương Sách gãi đầu vười nói.
“Giờ truy cứu cái này có ích gì, bây giờ ông ta đã để mắt tới thiếu chủ.
Địch trong tối ta ngoài sáng, sau lần tấn công này nhất định phải rút kinh nghiệm, tuyệt đối không thể có lần sao?” Sau khi nghe bọn họ nói xong, Băng Khối đang trầm mặc bất thình lình chen vào một câu.
Kim Kỵ Dung ngạc nhiên nhìn về phía Băng Khối, nói: “Cậu tổng kết phương hướng này rất chính xác đó.”
Đám người Hình Thiên cười ha hả, Băng Khối thì liếc cậu ta một cái không nói gì.
“Được rồi, không đùa nữa.
Băng Khối nói không sai, lần này là chúng ta khinh thường ông ta nên mới trúng phải bẫy của ông ta.
Sau này đương nhiên sẽ còn những chuyện tương tự, chúng ta phải cẩn thận hơn nữa.
Bây giờ Ái Đức Mông lại núp trong bóng tối, chúng ta tạm thời không nắm được hành tung của ông ta, ai biết lần sau ông ta sẽ tính kế gì với Thiếu Chủ.” Hình Thiên cười cười nói.
“Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, thấy chiêu phá chiêu thôi.
Vết thương của mấy người như thế nào rồi?” Hoàng Tử Hiên cười một tiếng, thay đổi câu chuyện.
“Tam phu nhân đã trị thương cho chúng tôi, đều ổn cả rồi.” Kim Kỵ Dung trả lời.
Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng, cũng yên tâm phần nào.
Đúng lúc mọi người đang nói chuyện, bên ngoài có người bấm chuông cửa, mọi người đều biết là Kinh Hoan đến.
Kim Kỵ Dung lập tức đứng lên ra mở cửa.
Kinh Hoan mang theo ba thuộc hạ đi vào biết thự cùng Kim Kỵ Dung, vừa nhìn thấy Hoàng Tử Hiên, ông ta vội vàng chạy đến, chắp tay thành quyền nói: “Hoàng huynh đệ, lại gặp nhau rồi.”
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười, quay đầu nói với Hình Thiên: “Đưa anh Hoan đi thăm A Ngũ trước đi.”
Nghe vậy Hình Thiên lập tức dẫn Kinh Hoan đi theo cậu xuống phòng y tế, tình huống của A Ngũ về cơ bản đã ổn định lại, hơn nữa cơ thể anh ta dùng toàn bộ là dược phẩm thượng hạng, cũng giữ được tính mạng của anh ta, hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, bây giờ chỉ là đang hôn mê bình thường thôi.
Sau khi Kinh Hoan biết Hoàng Tử Hiên không chỉ cứu được A Ngũ từ tay Cửu Long Thập Bát hội, mà còn giữ lại được mạng cho anh ta, vô cùng cảm kích nói với Hoàng Tử Hiên: “Hoàng huynh đệ, tôi nợ cậu một mạng.”
“Một cái nhấc tay mà thôi, anh Hoan không cần để trong lòng.” Hoàng Tử Hiên khoát tay tỏ ý mời Kinh Hoan ngồi xuống nói chuyện.
Kinh Hoan cảm kích ngồi xuống, thuộc hạ của ông ta thì đứng ngay ở sau lưng.
“Hoàng huynh đệ, hôm nay cậu cứu không chỉ là mạng của A Ngũ, mà là cứu không biết bao nhiêu là người, cứu không biết bao nhiêu gia đình.” Kinh Hoan vừa ngồi xuống vội nói.
“Hả? Sao lại nói thế?” Hoàng Tử Hiên tò mò hỏi.
Vẻ mặt của Kinh Hoan lập tức tức giận, nói: “Hoàng huynh đệ, cậu không biết Cửu Long Thập Bát hội làm ăn độc ác như thế nào đâu.
Đường Khẩu của bọn họ kinh doanh về cơ bản chỉ có những quầy rượu hộp đêm...!Nhưng lời lãi kiếm được dựa vào việc kinh doanh này căn bản không đủ để nuôi một bang phái lớn như vậy.
Nguồn kinh tế của bọn họ chủ yếu dựa vào việc buôn bán ma túy.
Bọn họ sẽ mua vào với giá thấp ở khu Tam giác vàng, sau đó bán giá cao ở các sàn diễn buổi tối.
Giá cả chênh lệch trung gian chính là một khoản lợi nhuận kếch sù đó.
Đời này tôi ghét nhất là những vật phẩm độc hại, cho nên ở khu vực phía Bắc, chỉ cần là nơi mà Kinh Hoan tôi quản lý, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép những thứ dơ bẩn này xuất hiện.
Từ trước đến nay, ngay cả Ngô Ngọc Đường cũng không dám duỗi tay đến cửa Bắc.
Nhưng gần đây nữ đường chủ của Cửu Long Thập Bát hội Hạ Mạt đó lại ăn gan hùm mà chìa tay tới đây.
Ban đầu vốn dĩ bọn tôi định cứ thế tìm đến cửa, nhưng A Ngũ đề nghị đầu tiên nên án binh bất động.
Sau đó chúng tôi cử một huynh đệ tiếp xúc với bọn họ, giả vờ đề nghị sẽ cung cấp thông tin ở khu vực này cho bọn họ, đợi đến lúc bọn họ giao dịch sẽ đi bắt tận tay, dạy cho họ một bài học thích đáng.
Kế hoạch tối hôm nay là huynh đệ mà A Ngũ phái đi sẽ tham gia giao dịch với bọn họ, dựa theo kế hoạch sẵn có, A Ngũ sẽ dẫn người đi mai phục ở bên ngoài, để cho bọn họ trở tay không kịp.
Chỉ tiếc không ngờ là Hạ Mạt đó lại có bản lĩnh không tệ, đả thương không ít huynh đệ của chúng tôi.
A Ngũ cũng gặp phải mai phục của Ngô Ngọc Đường, bị thuộc hạ của ông ta đuổi giết.
May mà vận khí cậu ta tốt, gặp được Hoàng huynh đệ, nếu không e là cái mạng nhỏ này cũng mất rồi.”
Nghe Kinh Hoan trình bày rõ ngọn nguồn tối nay xong, Hoàng Tử Hiên nhướng mày một cái: “Anh vừa nói là nữ đường chủ Hạ Mạt của Cửu Long Thập Bát hội phụ trách việc làm ăn này của bọn họ?”
“Đúng vậy.” Kinh Hoan gật đầu nói: “Đường dây buôn bán ma túy của bọn họ từ trước giờ đều nằm trong tay hội trưởng bọn họ là Chu Minh Hiên, trước giờ ông ta chỉ phân phái cho một người là Ngô Ngọc Đường vận hành.
Cũng không biết tại sao Chu Minh Hiên lại tín nhiệm Hạ Mạt như vậy, để cho cô ta dính dáng đến việc này.
Có điều tôi khẳng định là cô ta mới dính đến chưa lâu, vẫn chưa hoàn toàn được Chu Minh Hiên cho phép.
Để cô ta động tay đến khu vực phía Bắc, có khả năng là khảo sát của Chu Minh Hiến.
Dù sao tôi ưở chỗ này cứng rắn như sắt thép, chỉ cần cô ta có thể đá bay khối sắt này, đương nhiên có thể chứng minh được cô ta có thể tham gia vụ làm ăn này.”
Hoàng Tử Hiên nghe vậy, chân mày càng nhíu chặt hơn.
Mấy người Kim Kỵ Dung đều biết Hạ Mạt bây giờ đang ở trong nhà Hoàng Tử Hiên, hơn nữa quan hệ của hai người còn đang mập mờ không rõ.
Giờ phút này nghe được việc Hạ Mạt dính đến ma túy từ miệng Kinh Hoan, trong lòng Hoàng Tử Hiên khẳng định rất thất vọng.
“Anh Hoan, anh có thể bảo vệ ranh giới cuối cùng, kiên quyết không động đến ma túy, đúng thật là khó mà làm được đó.” Hình Thiên nói một cách bội phục.
“Ma túy không giống những thứ khác, thứ nó hủy không phải là một người, mà là cả xã hội này.
Một người nghiên cũng có thể sẽ đưa những người bạn tốt nhất của người đó bước đến con đường nghiện ngập.
Kinh Hoan tôi không phải là người tốt lành gì, trong tay cũng dính không ít máu tưới.
Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không dính dến ma túy, cho dù các huynh đệ phải chịu khổ một tý, tôi cũng tuyệt đối không có ý định hi sinh hàng ngàn hàng vạn gia đình để kiếm tiền.
Kể cả tiền đó kiếm được cho tôi, tôi tiêu cũng không thoải mái.” Kinh Hoan nghiêm túc nói.
Đám người Hình Thiên nghe thấy thế càng thêm kính nể Kinh Hoan, Thiệu Dương cười cười nói: “Khó trách Thiếu chủ của chúng tôi lại cứu thuộc hạ của ông về.
Ông đúng thật là xứng đáng để chúng tôi ra tay.”
Tiếng Thiếu chủ này của Thiệu Dương là lần thứ hai Kinh Hoan nghe được.
Về cơ bản ông ta đã có thể xác định, sáu người trong nhà này đều là thuộc hạ của Hoàng Tử Hiên, Thiếu chủ là tôn xưng của bọn họ đối với Hoàng Tử Hiên.
Giống như thuộc hạ của ông ta gọi ông ta là anh Hoan, thuộc hạ của Chu Minh Hiên gọi ông ta là thội trưởng.
Chẳng qua là thân phận của Hoàng Tử Hiên có giống như bọn họ, đứng đầu một tổ chức hay không, thì điều này còn chưa biết được..