Hoàng Tử Hiên thở dài một tiếng: “Em hiểu lầm anh quá rồi, thật ra thì anh vốn là một người có văn hóa mà.

Cuộc sống của anh không chỉ có sự buông thả mà còn có thơ ca và những miền xa xôi nữa đó.

Ước mơ lớn nhất của anh là mang đàn ghita, dẫn theo cô gái mình yêu cùng bỏ trốn đến chân trời góc biển.”
Khóe miệng Lê Mỹ Gia giật một cái, rất không phối hợp nói: “Mấy ngày trước ước mơ lớn nhất của anh hình như không phải cái này, em nhớ mang máng là anh muốn cưới một người vợ có tiền, ăn của vợ uống của vợ tiêu tiền của vợ nhỉ.”
“Em nhớ không sai.” Hoàng Tử Hiên rất không biết xấu hổ thừa nhận: “Chờ đến khi đã tiêu hết tiền của vợ, anh sẽ dẫn cô ấy cùng bỏ trốn đến chân trời góc biển.”
Khóe miệng của Lê Mỹ Gia lại giật giật, đỡ trán nói: “Mẹ, mẹ thấy không, đây mới đúng là không biết xấu hổ, nói như kiểu có lý lắm vậy.”
Hoàng Tử Hiên đắc ý nói: “Nhưng mà em thích anh không biết xấu hổ như vậy mà.”
Lê Mỹ Gia: “…”
Sau một lúc bị Hoàng Tử Hiên chọc giận, Lê Mỹ Gia đã hoàn toàn quên mất tâm trạng hỏng bét của mình.

Cô rời khỏi nghĩa trang trước, không muốn nói thêm lời nào với Hoàng Tử Hiên nữa.
Hoàng Tử Hiên vội vàng đuổi theo, lên xe rồi nói sẽ dẫn Lê Mỹ Gia đến một chỗ.

Lê Mỹ Gia cũng không hỏi anh sẽ dẫn cô đến chỗ nào mà chỉ nghiêng đầu nhìn cơn mưa thu ngày càng dày đặc bên ngoài cửa xe.
Dọc đường đi, Lê Mỹ Gia bỗng nói với Hoàng Tử Hiên rằng cô đói.

Thấy cũng đã đến giờ ăn trưa nên Hoàng Tử Hiên quyết định tìm một nhà hàng trên đường, hai người vào giải quyết buổi trưa trước rồi mới lái xe đến chỗ Hoàng Tử Hiên đã nói.
Khoảng một giờ chiều, Hoàng Tử Hiên dừng xe trước một căn nhà.

Xuống xe, Lê Mỹ Gia nhìn bảng hiệu, không hiểu hỏi: “Tới đây làm gì vậy?”
“Đương nhiên là để chuẩn bị quà cho mẹ kế của em rồi.” Hoàng Tử Hiên dắt cô đi vào.
Lê Mỹ Gia đi vào rồi lại nhìn bảng hiệu ngoài mặt tiền, tại sao chuẩn bị quà lại đến tiệm áo liệm?

Sau khi đi vào, Hoàng Tử Hiên quen cửa quen nẻo dắt Lê Mỹ Gia đi vào bên trong, sau khi đi qua cửa hàng phía trước thì phía sau là một khoảnh sân.

Trong sân yên tĩnh, Hoàng Tử Hiên vừa gọi một tiếng đã có tiếng hồi âm.
“Cháu đến rồi à, vào đi, ta ở buồng phía đông.” Một giọng nói già nua truyền tới từ phòng phía đông.
Hoàng Tử Hiên kéo Lê Mỹ Gia, nhấc chân bước vào phòng.
Vừa tiến vào, tầm mắt Lê Mỹ Gia đã bị hấp dẫn bởi vô số những đóa hoa giấy bên trong căn phòng, mặc dù cô không thường thấy những thứ này nhưng vẫn biết rằng những đóa hoa này đều dành cho người chết.
“Ông ơi, bận thế à.” Hoàng Tử Hiên quen thuộc gọi.
Ông cụ ngồi trên băng ghế nhỏ, đang bận gấp hoa giấy nên cũng không ngẩng đầu nói: “Cháu có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng có hàn thuyên với lão già ta.”
Hoàng Tử Hiên cười haha, anh kéo Lê Mỹ Gia ngồi xuống hai chiếc ghế ở trước mặt rồi chỉ vào Lê Mỹ Gia, nói: “Không có gì cả, chỉ muốn ông dạy cho người đẹp này gấp hoa giấy.”
Rốt cuộc ông cụ cũng ngẩng đầu, ông liếc nhìn Lê Mỹ Gia qua khe hở trên chiếc kính lão, lát sau mới hỏi: “Muốn học hoa gì?”
Lê Mỹ Gia ngây ngẩn không biết trả lời thế nào nên nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, cô vẫn chưa hiểu ý Hoàng Tử Hiên lắm.
“Nghiêm Thái Dung thích hoa gì?” Hoàng Tử Hiên chỉ chỉ vào một đống hoa giấy ở cách đó không xa, nói: “Em nhìn những đóa hoa kia xem, gấp đẹp bao nhiêu, trông rất sống động, tay nghề của ông đây là số một số hai ở Long Thành đấy.

Em học nghề ông ấy rồi tự tay gấp một bó cho Nghiêm Thái Dung, hiếu thảo biết bao, có lòng hơn mua quà gì đó nhiều.”
Lê Mỹ Gia phụt một tiếng bật cười: “Anh bảo em gấp một bó hoa giấy cho Nghiêm Thái Dung, anh cũng không sợ bà ta tức chết à.”
“Tức chết thì càng tốt, không còn ai tranh giành gia sản với em nữa.” Hoàng Tử Hiên toét miệng cười một tiếng.
Lê Mỹ Gia nhịn cười không được: “Đúng là chỉ có anh mới nghĩ ra được trò này thôi, bây giờ em rất mong chờ được thấy vẻ mặt của Nghiêm Thái Dung khi nhận hoa giấy đây.”
“Vậy còn chờ gì nữa, nói bà ta thích hoa gì đi.” Hoàng Tử Hiên cười nói.
“À, em cũng không biết chuyện này, chắc là hoa hồng đỏ đó.

Mỗi lần về nhà đều thấy trong nhà trưng hoa hồng đỏ.” Lê Mỹ Gia không chắc nói.
“Được rồi.” Hoàng Tử Hiên nhìn vè phía ông cụ, nói: “Ông ơi, làm phiền ông dạy cho cô ấy cách gấp bách hợp nhé.”
Khóe miệng Lê Mỹ Gia giật một cái: “Em nói là hoa hồng đỏ mà.”
“Nghe rồi, bà ta thích cái gì thì anh sẽ không tặng cho bà ta cái đó.” Hoàng Tử Hiên nói.

“Vậy mà anh còn hỏi.” Lê Mỹ Gia liếc trắng mắt.

Hoàng Tử Hiên toét miệng cười một tiếng: “Tất nhiên là phải hỏi rồi, phải tránh thứ bà ta thích chứ.

Lỡ nhất bà ta thích bó hoa em gấp thì chẳng phải chúng ta chịu ấm ức rồi sao.”
Lê Mỹ Gia không nói nữa, đây cũng chỉ là suy luận của cô, dù cô có gấp một bó hoa hồng đỏ thật thì Nghiêm Thái Dung cũng sẽ không thích nhận một bó hoa giấy, chuyện này chẳng phải là đang trù ẻo bà ta không thể sống lâu sao.

Tuy nhiên không thể không nói, ý tưởng này của Hoàng Tử Hiên khiến cô cảm thấy rất hưng phấn.

Không chuyện gì có thể khiến cô vui sướng hơn là làm Nghiêm Thái Dung tức giận vào ngày hôm nay.
“Hoa bách hợp không khó học, thằng nhóc Hoàng kia, cháu qua ngăn kéo bên kia lấy một xấp giấy gấp hoa đi.” Nghe bọn họ quyết định xong, ông cụ sai Hoàng Tử Hiên đi lấy giấy gấp hoa.
Hoàng Tử Hiên vâng lời, chạy đi lấy không ít giấy gấp hoa màu trắng.

Ông cụ cầm lấy một tờ, sau đó tỏ ý Lê Mỹ Gia cũng cầm một tờ lên rồi học theo ông.
Lê Mỹ Gia vội vàng cầm lên, nghiêm túc học theo ông cụ.
Hoàng Tử Hiên nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên quyết định bắt chước theo.
Ông cụ dạy rất nhiều lần, rốt cuộc hai người không có thiên phú gấp hoa mới miễn cưỡng nhớ được các bước, dù vậy mới đầu, hoa họ gấp vẫn rất cứng ngắc, chỉ được ở mức tạm ổn chứ không được sống động như của ông cụ gấp.

Thời gian chờ đến buổi tối vẫn còn rất nhiều, bọn họ cũng không vội nên cứ từ từ tiến bộ.
Ông cụ cũng không để ý đến bọn họ, một mình cúi đầu làm chuyện của mình.

Sau khi gấp xong một con ngựa giấy, ông mới gọi Hoàng Tử Hiên đến hút thuốc cùng ông.
Ông cụ thích hút thuốc trong bao, Hoàng Tử Hiên giả bộ ân cần đưa cho ông một điếu thuốc lá, sau đó lại châm lửa cho ông.

Ông cụ hưởng thụ sự phục vụ của Hoàng Tử Hiên, sau khi hít vào hơi mới hỏi: “Mấy ngày nay cháu bận trước bận sau là vì cô gái này ư? Nếu không phải vì chuyện của cô ta, có đánh chết cháu cũng không liên lạc với ta đâu nhỉ.”
“Ông ơi ông nói gì vậy.

Chẳng phải do cháu đây bận quá sao, cháu cũng định đến thăm ông rồi mà.” Hoàng Tử Hiên lấy lòng nói.
“Bớt giả bộ đi, trong bụng lúc nào cũng nghĩ chuyện xấu giống hệt cha cháu vậy.

Ta mà còn không hiểu cháu sao, nếu cháu muốn liên lạc với ta thì đã gọi từ lâu rồi, làm gì phải chờ tới bây giờ.” Ông cụ liếc anh.
Hoàng Tử Hiên cười haha, trên mặt lúng túng khi bị ông cụ vạch trần.
Ông cụ lại hít một hơi thuốc lá rồi chậm rãi phun một làn khói ra, sau đó nói: “Cháu tới Long Thành cũng mấy tháng rồi, có ý định gì không?”
“Ý định gì ạ?” Hoàng Tử Hiên hỏi.
“Giả bộ nữa à.” Ông cụ lại liếc anh thêm một cái nữa.
“Ặc…” Hoàng Tử Hiên biết ông đang hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Ông ơi ông đừng hiểu làm.

Mới đầu cháu tới Long Thành cũng là vì xem trọng nơi đây có nhà họ Hoàng mà thôi.

Ông nói toàn bộ tài khoản trong nhà cháu đều đã đóng băng, trên người không có đồng nào, cuối cùng thì cháu vẫn phải có một chỗ để đặt chân mà đúng không ạ.

Nơi đó lại đúng lúc là ở chỗ này, cháu không đến đây thì có thể đi đâu nữa.”
Ông cụ nghe mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trợn mắt nhìn anh: “Cái gì cháu cũng giống với cha của mình, chỉ có điểm này là không giống chút nào.

Hồi còn trẻ, cha cháu hùng tâm tráng chí, bằng không thì sao có thể phát triển Kinh Thiên nhanh như vậy.

Nếu không phải sau đó vì để tìm mẹ cháu, cha cháu đã dọn xong hang ổ của Cửu Long Thập Bát hội từ lâu rồi.
Bây giờ cháu tiếp quản Kinh Thiên, làm Thiếu chủ rồi thì phải có dáng vẻ của Thiếu chủ, cứ làm một ông chủ hất tay, suốt ngày tự do tự tại thì sao mà được? Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Kinh Thiên cũng sẽ bị hủy trong tay cháu.

Cháu nỡ để tâm huyết của cha mình bị hủy thế sao?”
“Vâng vâng vâng, ông nói phải.” Hoàng Tử Hiên dốc lòng đồng ý với những lời dạy bảo của ông cụ, sau đó cũng hứa: “Ông ơi, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng trở thành ông chủ tốt nhất, mau chóng đưa Kinh Thiên lên một tầm cao mới, phát triển thành thế lực ngầm lớn nhất cả nước.

Nếu có thể trở thành vua thế giới ngầm như các băng mafia của Ý thì lại càng tốt.”
Ông cụ không thèm nghe những lời hứa hẹn của Hoàng Tử Hiên, tức giận trợn mắt nói: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc với cháu mà cháu đùa gì thế.

Ở đây là Hoa Hạ, cháu gây dựng băng mafia làm gì, muốn đối nghịch với đảng à.”
“Ông, cuối cùng ông cũng biết chúng ta đang đứng trên đất Hoa Hạ rồi.” Hoàng Tử Hiên không nói giỡn, nghiêm nghị nói: “Cháu biết ông là công thần thế hệ trước của Kinh Thiên, mấy năm nay ông ở lại Long Thành là để có thể nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Cửu Long Thập Bát hội, quả thực là đã làm phiền ông.

Cháu cũng biết ông muốn cháu hoàn thành chuyện mà cha cháu đã không thể hoàn thành vào năm đó nhưng mà cây to gió lớn, những năm gần đây, nhà họ Hoàng đã dần dần rút lui khỏi tầm mắt các cấp lãnh đạo.

Nếu cháu tiếp tục mở rộng Kinh Thiên thì nhất định sẽ dẫn đến sự trấn áp của bọn họ.

Bây giờ ông nội cháu vẫn còn sống nên mới khiến bọn họ phải kiêng kỵ, nhưng sau khi ông ấy về cõi Phật, thái độ của bọn họ sẽ hoàn toàn đổi khác.

Cho nên, chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút thì mới ổn.”
Lời nói của Hoàng Tử Hiên khiến ông cụ rơi vào trầm tư, chốc lát sau ông mới gật đầu nói: “Cháu nói cũng có lý.

Thế dạo này cơ thể ông cháu thế nào rồi?”
“Vẫn như cũ ạ, có bà nội cháu chăm sóc, dù Diêm vương có muốn mạng ông ấy thì cũng không dễ gì.” Hoàng Tử Hiên nói.
Ông cụ gật đầu, hai người trầm mặc một hồi, sau khi hút hết điếu thuốc, ông cụ mới dặn dò thêm: “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, rồi sẽ đến lúc cháu gặp Chu Minh Hiên.

Giữa hắn ta và cha cháu có khổ đại cừu thâm, nếu hắn ta biết cháu ở Long Thành thì cháu có muốn tự do cũng không được.”
“Cháu biết, cháu sống khiêm tốn mà.” Hoàng Tử Hiên gật đầu nói.
Ông cụ liếc mắt nhìn anh: “Cháu tưởng cháu và ta không hiểu nhau sao, ngay cả nữ Đường chủ của Cửu Long Thập Bát hội cũng đang giấu trong phòng, cháu sợ người khác không biết cháu là Thiếu chủ Kinh Thiên sao.”
Hoàng Tử Hiên thở dài một tiếng: “Cháu cũng chỉ muốn kiếm chút tiền cho thuê phòng để tự nuôi bản thân thôi mà, ông nói xem nếu không phải do mẹ cháu nhẫn tâm đóng băng tài khoản của cháu, cháu còn phải dẫn sói vào nhà sao.”
“Thì ra là như vậy, cháu còn muốn cãi lý nữa đúng không,” Ông cụ cầm điếu thuốc rồi gõ vào đầu anh.
Hoàng Tử Hiên cười haha ôm đầu, trong mắt để lộ tia quật cường ‘Cháu vốn có lý mà’ khiến ông cụ muốn mắng anh cũng không được..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play