Buổi đấu giá tiến đến trận cuối cùng, còn chưa bắt đầu trong hội trường đã tràn ngập mùi khói súng chiến tranh.

Có rất nhiều thương nhân ba trận trước không hề gõ xuống lần nào, ở trận cuối cùng này đã bắt đầu lăm le chuẩn bị một trận ganh đua cao thấp.
Người chủ trì cũng không để mọi người chờ lâu, rất nhanh đã đem món đấu giá thứ tư bày ra ngoài.

Mọi người nhìn thấy hộp thủy tinh dày cỡ một ngón tay cái trẻ em, trong lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành là một cây mây già màu tím đậm, mọi người ngập tràn nghi ngờ, không biết lại là món bảo bối kì quái nào nữa.
Lê Mỹ Gia cũng chưa từng nhìn thấy món này, thấp giọng hỏi: “Anh biết là cái gì không?”
“Đây là Tử Kim Đằng.” Hoàng Tử Hiên gật đâu, nói cho Lê Mỹ Gia nghe tên của món đồ đằng trước, không đợi Lê Mỹ Gia hỏi tiếp, anh đã nói cho cô nghe tiếp: “Tử Kim Đằng sinh trưởng ở trong một khe suối chảy qua một dãy núi sấu ở phía Tây Nam Trung Hoa, là một đoạn cỏ màu tím sẫm.

Có một câu ngạn ngữ người ta hay truyền tai nhau là “Tử Kim Đằng một đoạn kim”, nghĩa là giá trị của Tử Kim Đằng này đắt giống như vàng vậy, nhưng trên thực tế giá trị của Tử Kim Đằng phải gấp mười lần hoàng kim trở lên.”
Nghe lời này, Lê Long Phi khẽ kinh ngạc hỏi: “Còn đắt hơn những mười lần so với hoàng kim, vậy thứ đồ chơi này có thể làm được gì?”
“Vật này lấy hiếm làm đắt.

Đầu tiền chưa nói đến bản thân nó vốn dĩ là một loại thuốc đã có giá trị rồi, về số lượng thì nó gần như là tuyệt chủng.

Tử Kim Đằng chỉ sinh trưởng trong hoàn cảnh thâm sơn cùng cốc, lại mọc trên vách đá thẳng đứng.

Tốc độ sinh trưởng cũng cực kì thấp, qua mỗi một năm chỉ mọc thêm được độ dài đúng bằng một đốt ngón tay.

Bởi vì sinh trưởng trong nhiều năm nên thân gỗ cực kì rẵn chắc, cứng như sắt thép.

Còn giá trị về thuốc của nó, có thể chữa được bách độc.” Hoàng Tử Hiên giải thích.

Lê Long Phi lại càng ngạc nhiên hơn: “Anh nói cái cành khô này có thể giải được bách độc, thật ko vậy?”
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Đây còn là một loài cây có đặc tính sinh trưởng cực kỳ kỳ lạ.

Tử Kim Đằng chẳng những có yêu cầu đối với môi trường sinh trường cực kỳ cao, lại cực kỳ dễ hỏng.

Trong thời kì nó đang phát triển không thể tiếp xúc với động vậy, nếu như có bất kì muôn thú nào tiếp xúc với nó nó sẽ lập tức khô chết.

Có điều nếu như là sinh vật có độc tiếp xúc với nó, kết quả lại khác nhau một trời một vực.”
Chỉ cần là sinh vật có độc, bất kể là động vật bay trên trời, bò dưới đất, bơi trong nước, chỉ cần có tiếp xúc với Tử Kim Đằng sẽ chỉ có một con đường là chết.

Bởi vì bên ngoài Tử Kim Đằng sẽ bài tiết ra một loại chất nhờn, chất nhờn này có thể thả ra thiên nhiên một mùi có thể hấp dẫn được động vật có mùi.

Những động vật kia khi gặp mùi này sẽ không tự chủ được mà leo lên.
Nhưng một khi bọn nó dính phải chất nhờn của Tử Kim Đằng, vậy thì khó mà có cơ hội thoát thân.

Tử Kim Đằng sẽ bắt đầu quá trình hấp thụ độc tố của độc vật này, cho đến khi toàn bộ độc tố bị hút cạn mới ngừng lại.

Mà những độc tố này lại chính là chất dinh dưỡng không thể thiếu của Tử Kim Đằng.”
“Bởi vì Tử Kim Đăng hút các độc tố khác để sinh trưởng, nên bản thân nó chính là một đồ vật mang tính kịch độc.

Nếu dựa vào lý thuyết lấy độc trị độc mà nói, thì có phải nó sẽ giải được bách độc không?” Lê Mỹ Gia sau khi nghe xong cũng hiểu điều hiển nhiên này.
Hoàng Tử Hiên cười nhéo má nàng một cái: “Vẫn là em thông minh.”

Lê Mỹ Gia liếc anh, nói: “Anh nói rõ như vậy em còn có thể không thông minh được chắc? Có điều nghe anh nói như vậy, em lại cảm thấy giá trị của nó không được thực dụng cho lắm.”
“Sao?” Hoàng Tử Hiên khó hiểu nhìn về phía cô, đợi cô giải thích ý trong lời nói
“Loại đồ vật có thể giải được bách độc này, đối với người sống trong đô thị hiện nay mà nói thì đất dùng cực kỳ nhỏ bé, thậm chí có khi cả đời không dùng được.

Dù sao trong thành phố lớn, thử nghĩ tỷ lệ bản thân trúng phải kịch độc như của rắn trong rừng sẽ nhỏ đến mức nào? Vả lại cho dù ra ngoài du lịch, cũng sẽ tránh những địa phương cực kí nguy hiểm đó, dù sao nói thế nào đi chăng nữa, mọi người đều trân quý sinh mệnh, không muốn đặt mình vào chính giữa nguy hiểm đâu.” Lê Mỹ Gia nói.
Hoàng Tử Hiên nghe vậy gật đầu đồng ý, Lê Mỹ Gia nói cũng không có sai, đối với người bình thường sống ở trong thành phố lớn, Tử Kim Đằng thật sự không có chỗ dùng.

Có điều ngược lại, đối với người dân cuộc sống gắn liền ở sơn cùng thủy tận phía Tây Nam thì đây chính là một món bảo vật vô giá, là đồ vật bảo toàn tính mạng.

Ngoài ra đối với người ở trong tu võ ở trong thế giới này thì đây cũng chính là một pháp bảo có một không hai.
“Anh có hứng thú với món này sao?” Nói xong quan điểm của mình xong, Lê Mỹ Gia nhạy bén hỏi, cô nhìn ra anh mắt Hoàng Tử Hiên nhìn món đồ này có phần khác lạ.
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Có chút.”
Đây là món đồ mà Hoàng Duệ chỉ đích danh, đương nhiên anh phải giúp Kim Kỵ Dung lấy được về.
“Vậy chúng ta cũng tham dự một chút.” Lê Mỹ Gia cười cười một tiếng nói.
Hoàng Tử Hiên cười cười nhéo tay cô một cái.

Lê Mỹ Gia đối với chuyện của anh dụng tâm như thế nào thid anh cũng có thể cảm nhận được sâu sắc.

Vốn dĩ tập đoàn Thịnh Thế có thể tham dự hai trận đấu giá đã được coi là phách lối lắm rồi.

Theo lý mà nói thì đến trận này nên im lặng ẩn mình.

Có điều Lê Mỹ Gia sau khi biết Hoàng Tử Hiên có hứng thú với Tử Kim Đằng, vẫn ôm hy vọng cướp món đồ này xuống cho Hoàng Tử Hiên.
Lúc này người chủ trì cũng giới thiệu Tử Kim Đằng cho mọi người.

Sau khi nghe giới thiệu xong không ít người có cùng suy nghĩ với Lê Mỹ Gia, cảm thấy tính thực dụng không được cao cho lắm.

Có điều kể cả không có hứng thú lắm thì bọn họ vẫn sẽ chiến đấu hết mình cho món đồ đấu giá cuối cùng này.

“Giá khởi điểm của Tử Kim Đằng là một triệu, bây giờ tôi tuyên bố, đấu giá bắt đầu.”
Sau khi người chủ trì tuyên bố đấu giá xong, bắt đầu có người chen lấn đấu giá.

Hoàng Tử Hiên với Kim Kỵ Dung đều án binh bất động, đợi đến khi đối thủ càng ngày càng ít thì bọn họ mới bắt đầu ra tay.
Trận đấu giá cuối cùng này so với dự liệu còn kịch tính hơn, giá cả đấu giá của Tử Kim Đằng tăng vọt cả một đường cực kỳ cao.

Dĩ nhiên đi cùng với giá cả tăng cao thế thì người tham gia đấu giá cũng càng ngày càng ít, cuối cùng khi chỉ còn hai nhà đang tranh đoạt, Hoàng Tử Hiên mới bắt đầu gia nhập.
Hoàng Tử Hiên gia nhập giống như Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra giết người, làm cả hai nhà kia đều cảm nhận được nguy cơ.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy Hoàng Tử Hiên với Lê Mỹ Gia ngồi cũng một chỗ, hiển nhiên cũng biết sau lưng Hoàng Tử Hiên là tập đoàn Thịnh Thế.
Sau khi Hoàng Tử Hiên gia nhập được 5 phút, một nhà cũng bởi vì giá cả cao quá mất rút lui.

Qua thêm năm phút nữa, khi mức giá đã nâng lên bảy trăm vạn, Kim Kỵ Dung thay chỗ Hoàng Tử Hiên, bắt đầu tranh cướp với nhà này.
Từ bảy trăm vạn đến một ngàn bảy trăm vạn, Kim Kỵ Dong giữ vững tâm trạng nhất định không buông bỏ, khi giả nâng đến mức hai nghìn vạn, người kia cuối cùng cũng không thể không buông tha, không ít người cảm thấy tiếc cho anh ta, có điều cũng không còn cách nào khác.

Bởi vì tính chất hạn chế của buổi đấu giá mà bọn họ cũng không dám tiêu quá nhiều tiền.
“Quý ngài số 17 ra giá hai ngàn vạn, còn có ai theo không?” Sắc mặt người chủ trì càng ngày càng hưng phấn.
“Tôi theo.” Người chủ trì vừa dứt lời, người đàn ông ngồi số 23 vừa thắng trận trước lại ra tay.

Người chủ trì vui mừng, lập tức hô: “Được, quý ngài số 23 thêm, xin hỏi quý ngài số 17 còn thêm không?”
Kim Kỵ Dung nhìn về phía người đàn ông số 23 một cái, trùng hợp đối phương cũng hướng ánh mắt về phía anh, ánh mắt hai người chạm nhau trong phút chốc, lập tức cả hai đều hiều rằng là tình thế bắt buộc.

Kim Kỵ Dung dưới ánh mắt soi mói của số 23 ấn nút tăng giá.
Mà không đợi người chủ trì nói chuyện, số 23 cũng lập tức tăng giá.
“Ai da, so nhiều tiền với tao đúng không, tăng chết mày.” Kim Kỵ Dung càng không chịu nhượng bộ, tiếp tục tăng giá.
Số 23 cũng không do dự, chỉ cần Kim Kỵ Dung tăng, anh ta cũng lập tức ấn nút tăng.
Những người khác nhìn con số không ngừng nhảy trên màn hình, có lúc nhanh quá còn không nhìn ra được nhảy như thế nào, ánh mắt càng ngày càng co quắp.
Rất nhiều người bắt đầu nghị luận, bất kể là số 17 hay số 23, thì hai người này đều là những khuôn mặt xạ lạ.

Bọn họ lăn lộn trong thương trường lâu như vậy, với những người xuất sắc trong lớp người trẻ tuổi, như Lê Mỹ Gia hay Tôn Nhất Hoa, cho dù bọn họ không thường gặp nhưng cũng coi như có nhận ra.

Nhưng hai người trước mặt này lại hoàn toàn xa lạ.
Bởi vì quá tò mò thân phận hai người này, những người ở đây chợt bỏ quên giá cả.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, giá cả Tử Kim Đằng đã bị đẩy lên tám ngàn vạn.
Thấy mức giá quỷ dị này, tất cả mọi người ở đây đều phát ra tiếng thổn thức.

Bỏ tám ngàn vạn mua một nhánh cây màu tím, đây đâu phải gấp mười lần Hoàng Kim đâu, hai mươi lần còn có thừa ý chứ.
Nhưng đấu giá này không thiết lập giới hạn, biểu thị rằng chỉ cần có người không từ bỏ thì giá cả vẫn tiếp tục tăng lên.

Mà giờ khắc này hai người không ai có ý định buông tha, từ tám ngàn vạn tiến tới một trăm triệu, mà còn tiếp tục tăng nữa.
“Điên rồi sao?” Ngay cả Lê Mỹ Gia cũng dần cảm thấy không tin được.
Lê Long Phi càng ngày càng tò mò: “Chẳng lẽ trước khi đi ông bà già ở nhà không dặn bọn họ không được để lộ tài sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play