Bảy giờ mười lăm phút tối, Lê Mỹ Gia kéo tay Hoàng Tử Hiên xuất hiện ở phòng đấu giá của Thương hội Hoa Thương, hai người đều mặc lễ phục được cắt may khéo léo, đứng chung một chỗ liền trông giống như một cặp bích nhân, bất kể là dáng vóc hay tướng mạo đều cực kỳ xứng đôi.
“Tổng giám đốc Lê, hoan nghênh cô đến đây.

Cậu Lê đã đi vào sân trước, cậu ấy dặn tôi phải ở đây đón tiếp cô.” Thấy Lê Mỹ Gia tới, nhân viên đón khách đứng trước cửa hội trường tiến lên chào hỏi.
Vẻ mặt Lê Mỹ Gia lạnh nhạt gật đầu một cái, dưới sự dẫn dắt của nhân viên đón khách, cô kéo Hoàng Tử Hiên cùng đi vào phòng đấu giá.
Phòng đấu giá này là phòng đấu giá cao cấp nhất dưới trướng Thương hội Hoa Thương, bình thường, nếu trong thương giới có vật phẩm quý hiếm cần được đấu giá thì lựa chọn đầu tiên chính là phòng đấu giá này.

Cũng vì vậy mà Thương hội Hoa Thương có thể giữ gìn mối quan hệ hợp tác thân mật với rất nhiều thương nhân trong thương giới.
Sau khi đi vào còn phải đi thang máy lên tới tầng ba theo sự hướng dẫn của nhân viên đón khách, cuối cùng họ cũng tới được buổi đấu giá tối nay.

Trong hội trường được mời đầy khách quý, Hoàng Tử Hiên nhìn lướt qua một lượt, có hai ba chục người đã ngồi sẵn ở đó.
Nhân viên đón khách dẫn bọn họ đến chỗ Lê Long Phi, lúc này Lê Long Phi đang ngồi ở vị trí thuộc về tập đoàn Thịnh Thế, anh ta cầm ly rượu vang, uống một mình.

Thấy Lê Mỹ Gia tới, anh ta cũng không hề đứng lên mà chỉ gọi đại một tiếng chị.
Lê Mỹ Gia ừ một tiếng còn qua loa lấy lệ hơn anh ta rồi ngồi xuống chung với Hoàng Tử Hiên.

Lê Long Phi nhìn Hoàng Tử Hiên bằng ánh mắt soi mói: “Sao chỗ nào cũng có anh thế.”
“Không muốn thấy tôi thì anh đi đi.” Đối mặt với sự bắt bẻ của Lê Long Phi, Hoàng Tử Hiên đối phó thành thạo.
“Tại sao tôi phải đi, tôi là cậu chủ của tập đoàn Thịnh Thế, anh thì tính là cái gì?” Lê Long Phi không phục nói.
Hoàng Tử Hiên đang rót nước trái cây cho Lê Mỹ Gia, nghe vậy thì đặt ly nước trái cây xuống trước mặt Lê Mỹ Gia rồi sẵn tiện ném luôn câu hỏi của Lê Long Phi cho cô: “Em trai em hỏi anh thì tính là cái gì kìa.”
Lê Mỹ Gia nhìn Lê Long Phi, lạnh nhạt nói: “Trước khi cậu tới đây, cha không dặn cậu không nên làm gì à.”

Lê Long Phi lập tức không dám nói thêm gì nữa, sao có thể không dặn anh ta, ông ta cứ lải nhải với anh ta rằng không nên nói bậy bạ sau khi đến đây, lần này không giống với những lần khác, anh ta đang đại diện cho cả tập đoàn Thịnh Thế, nếu anh ta mất mặt thì cả Thịnh Thế sẽ mất mặt, tốt nhất chỉ nên vác mặt đến học hỏi là được.
Lê Long Phi có thể không nghe lời ai nhưng tuyệt đối không dám nghe lời Hoàng Hùng Vĩ.

Vì vậy khi nghe Lê Mỹ Gia nhắc đến chuyện này, anh ta cũng không dám lên tiếng nữa, tiếp tục buồn rầu uống rượu một mình.
Hoàng Tử Hiên thấy Lê Long Phi bị Lê Mỹ Gia nói cho phải ngồi ngoan ngoãn thì vừa cười vừa dựng thẳng ngón cái với cô.

Lê Mỹ Gia không để ý tới anh, cảm giác trong hội trường hơi nóng, cô định cởi chiếc áo choàng lông màu trắng bên ngoài ra.
“Em làm gì vậy.” Hoàng Tử Hiên lập tức cản cô lại.
“Em nóng.” Lê Mỹ Gia liếc trắng mắt.
Hoàng Tử Hiên trợn mắt nói: “Nóng cái gì mà nóng, anh còn chưa nóng đây này.

Không được cởi ra, mặc vào đi.”
“Lễ phục của em cũng có hở nhiều lắm đâu.” Lê Mỹ Gia dở khóc dở cười nói.
“Mặc đồ không tay mà còn bảo không hở, vậy thế nào mới tính là hở? Chu Tử nhất định là muốn chọc tức anh, đã nói là chọn đồ kín đáo một chút, không được lộ vai mà lại, xương quai xanh của em đẹp như vậy, anh không thể để cho những tên đàn ông khác nhìn thấy được.

Em mặc kín vào cho anh.” Hoàng Tử Hiên không vui nói.
Lê Mỹ Gia cạn lời, liếc anh rồi nói: “Trong này có mở điều hòa không khí, lát nữa đóng cửa sẽ còn nóng hơn nữa.

Anh nhìn mấy cô gái quanh đây đi, có ai mặc nhiều như em không.”
Hoàng Tử Hiên liếc nhìn xung quanh, mặc dù chỗ ngồi trong hội trường này cách khá xa nhau nhưng vẫn có thể thấy rõ khách mời ngồi hai bên phải trái.

Trong số những nữ khách mời kia, người này lại càng mặc hở hơn người kia, chỉ có một mình Lê Mỹ Gia là khoác chiếc áo choàng lông thật dày.
Lê Mỹ Gia cũng không thèm để ý xem Hoàng Tử Hiên có đồng ý hay không đã trực tiếp cởi áo choàng ra khiến cô lập tức cảm thấy mát mẻ không ít, ngực cũng không bị siết quá chặt nữa.
Cùng lúc đó cũng có rất nhiều ánh mắt bắn về phía Lê Mỹ Gia.

Trên thực tế, từ lúc bọn họ bước vào đây, đã có không ít đàn ông nhìn chằm chằm Lê Mỹ Gia.

Thật ra thì hôm nay Lê Mỹ Gia cũng không ăn mặc quá khoa trương nhưng có lẽ do cô trời sinh là một mỹ nhân quyến rũ nên bất kể đi đến đâu, cô cũng thu hút không ít ánh mắt của đàn ông.
Giờ phút này, chiếc áo choàng của Lê Mỹ Gia đã cởi xuống khiến hõm vai xinh đẹp lộ ra, ánh mắt của những gã đàn ông kia lại càng lộ liễu hơn.

Mặc dù bọn họ đều choáng ngợp trước vẻ đẹp của Lê Mỹ Gia nhưng cũng hẳn là có ý đó.

Thế nhưng, thân là đàn ông, Hoàng Tử Hiên vẫn rất không vui khi người phụ nữ của mình bị những gã đàn ông khác nhìn.
Vì vậy, anh trực tiếp cởi áo khoác âu phục xuống rồi khoác lên người Lê Mỹ Gia để che vai của cô lại, sau đó khoác tay lên vai cô nhằm công khai chủ quyền với Lê Mỹ Gia.
“Trẻ con.” Lê Mỹ Gia liếc trắng mắt nhưng cũng không định lấy áo khoác xuống.

Hoàng Tử Hiên cũng không thèm quan tâm xem hành động của mình có trẻ con hay không, dù sao chỉ cần không để cho người khác nhìn thấy vai của Lê Mỹ Gia là được.
Thời gian nhanh chóng trôi đến bảy giờ rưỡi, khách quý mời đến cũng đã xuất hiện đầy đủ.

Khi cánh cửa gỗ của hội trường to lớn đóng kín, buổi đấu giá tối nay cũng chính thức mở màn.
Những ngọn đèn vốn tỏa ra ánh sáng sáng ngời cũng cố tình bị làm mờ đi, chừa lại ánh sáng ở giữa sân khấu trong hội trường nhằm tạo nên cảm giác thần bí.

Sau đó, giữa sân khấu bỗng nâng lên một bục tròn, một người đàn ông mặc áo đuôi tôm đứng trên đó.

Tất cả mọi người lập tức biết rằng người đàn ông này chính là chủ trì của buổi đấu giá tối nay.
Người chủ trì buổi đấu giá vừa xuất hiện, toàn trường lập tức trở nên yên tĩnh.

Ông ta bỗng nhiên lấy ra một chiếc micro giống như ảo thuật rồi bắt đầu nói về buổi đấu giá.

Nội dung rất rập khuôn, không gì khác hơn là đang giới thiệu về tính chất và một số quy tắc của buổi đấu giá lần này.
Hoàng Tử Hiên cẩn thận nghe một chút, tối nay có bốn món bảo vật trân quý sẽ được bán đấu giá, cụ thể bốn món đó là gì, người chủ trì buổi đấu giá sẽ giấu đến khi được đấu giá.

Tuy nhiên, Hoàng Tử Hiên nghĩ rằng chắc cũng có không ít người đã nghe được phong thanh về chuyện này.

Giống như Hồ Ngôn Thương có thể biết trong số những món đồ đấu giá tối nay có Cẩu Bảo, những người khác ắt hẳn cũng biết chút ít.
Ngoài ra, Hoàng Tử Hiên cũng cẩn thận ghi nhớ về những quy tắc do người chủ trì nói, buổi đấu giá lần này không có giá cao nhất, bắt đầu từ giá sàn, mỗi lần tăng giá sẽ có ba nút khác nhau, đỏ là một trăm ngàn, vàng là ba mươi lăm, xanh lá cây là năm trăm ngàn.

Dựa theo mong muốn của mình, mỗi người có thể chọn nhấn nút xanh, đỏ, vàng.
Từ lượng giá tăng lên thì cũng đủ để đoán được những khách mời tối nay đều là những thương nhân có tiền, không thì họ đã không lập nên quy tắc tăng mấy trăm ngàn như vậy.

Tương tự, bốn món bảo vật trân quý kia cũng nhất định có giá trị liên thành, vậy thì mới xứng với quy tắc của trò chơi này.
Hoàng Tử Hiên bắt đầu có chút mong đợi, trừ Cẩu Bảo ra, anh rất muốn biết xem ba món bảo vật còn lại là gì.
Lúc này, không chỉ có mình Hoàng Tử Hiên mong đợi mà những người khác cũng vô cùng trông chờ.

Vì vậy, dưới rất nhiều ánh mắt mong chờ của bọn họ, người chủ trì tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu.

Món đồ đấu giá đầu tiên cũng được đem lên ngay sau đó, đèn pha nhanh chóng chiếu lên món bảo vật đang được phủ vải đỏ.
Người chủ trì cũng không nhiều lời, ông ta trực tiếp rút tấm vải đỏ ra, để lộ một chiếc hộp thủy tinh trong suốt có thể chống đạn chống trộm phía dưới.

Mọi người đã có thể nhìn thấy món đồ đấu giá ở trong hộp ngay.
Đó là một hòn đá, tảng đá có màu xám trắng, phía trên có không ít lỗ khiến nó trông chẳng khác gì một khối vôi đã đông cứng.

Tuy nhiên mọi người cũng không cho rằng đây chỉ là một khối vôi, mặc dù không biết đây là gì nhưng chắc chắn sẽ là một món bảo vật.
Người chủ trì cũng không vội giới thiệu cho mọi người mà để bọn họ có thời gian để thưởng thức và đoán xem đây là thứ gì.
“Còn tưởng cái gì chứ.” Hoàng Tử Hiên có vẻ thất vọng than nhẹ một tiếng, hẳn là món đồ đấu giá đầu tiên này đã không khiến anh hứng thú bao nhiêu.
“Anh nói vậy có nghĩa là anh biết món này?” Lê Long Phi nói.
Hoàng Tử Hiên chỉ ừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Lê Long Phi đợi một hồi nhưng vẫn không có câu trả lời nên không chịu được tò mò hỏi tiếp: “Anh biết thì nói đi, đừng có giả bộ làm người quyền quý trước mặt chị tôi nữa.”
Mặc dù Lê Mỹ Gia không nói gì nhưng cũng đang chờ Hoàng Tử Hiên giới thiệu.
Hoàng Tử Hiên mặc kệ lời sỉ vả của Lê Long Phi, nói khẽ với Lê Mỹ Gia: “Đây chính là Long Tiên Hương, có thể em chưa từng nhìn thấy vật thật nhưng chắc là cũng từng nghe nói rồi nhỉ, hoặc là dùng Long Tiên Hương để làm nước hoa ấy.”
“Đây chính là Long Tiên Hương à.” Lê Mỹ Gia nghe vậy gật đầu, cô chưa từng dùng Long Tiên Hương nhưng Hoàng Hùng Vĩ lại rất thích mùi hương này nên cô cũng biết.
Lê Long Phi đương nhiên cũng biết sở thích của Hoàng Hùng Vĩ, vừa nghe là Long Tiên Hương, anh ta mừng rỡ nói: “Chị, thế lát nữa chúng ta mua nó về cho cha đi, ông ấy chắc chắn sẽ rất vui.”
Lê Mỹ Gia gật đầu đồng ý với đề nghị của Lê Long Phi.
Thấy Lê Mỹ Gia cũng muốn làm Hoàng Hùng Vĩ vui, trong lòng Hoàng Tử Hiên khẽ thở dài một cái.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã, dù cho Lê Mỹ Gia có không hòa hợp với người phụ nữ của Hoàng Hùng Vĩ thì cô vẫn không thể vứt bỏ tình cảm với ông ta từ trong xương tủy.

Chỉ cần không liên lụy đến mẹ cô, không liên lụy đến tập đoàn, Lê Mỹ Gia vẫn nguyện ý làm một đứa con gái hiếu thảo.
Lúc này, Hoàng Tử Hiên càng kiên định hơn, anh nhất định không thể để cho Lê Mỹ Gia biết về nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của Tiết Tiếu Nhu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play