Noãn Noãn uống từng ngụm một, uống xong thì một tập phim hoạt hình cũng chiếu xong rồi. Cô nhóc vẫn vùi ở trong lòng Hoàng Tử Hiên, vô cùng hưởng thụ vòng tay rộng rãi này.
“Chú Hoàng Tử Hiên, chú cắt móng tay cho cháu với.” Noãn Noãn duỗi tay của mình ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nói.
" Noãn Noãn, buổi tối mẹ sẽ cắt móng tay cho con, đừng việc gì cũng làm phiền chú Hoàng Tử Hiên." Bạch Phi Nhi rất cạn lời, cảm giác Noãn Noãn càng ngày càng ỷ lại vào Hoàng Tử Hiên, đây không phải là một hiện tượng tốt.
“Con gái sinh ra là phải được nuông chiều lớn lên mà.” Hoàng Tử Hiên không cảm thấy mình đang nuông chiều, nếu nói cưng chiều con hái thì ai có thể so được với cha anh chứ, quả thực đã đến trình độ kinh khủng.
" Noãn Noãn thích chú Hoàng Tử Hiên nhất." Noãn Noãn vui vẻ hôn lên khuôn mặt của Hoàng Tử Hiên một cái.
Hoàng Tử Hiên hưởng thụ xoa đầu con bé, bảo Bạch Phi Nhi mang bấm móng tay tới, tỉ mỉ cắt móng tay giúp Noãn Noãn. Đây là lần đầu tiên anh cắt móng tay cho trẻ con, khó tránh khỏi không thạo, để không cắt vào thịt của Noãn Noãn nên động tác vô cùng mềm mại, giống như che chở cho con gái ruột vậy.
Bạch Phi Nhi nhìn thấy thế thì cảm động, đồng thời trong lòng có phần buồn bã. Đương nhiên cô ấy biết vì sao con gái dính lấy Hoàng Tử Hiên như vậy, từ nhỏ Noãn Noãn đã thiếu đi tình thương của cha, nhất định là muốn có được nhiều tình thương của cha từ trên người Hoàng Tử Hiên hơn, để bù đắp vào mất mát trong nội tâm con bé.
Hoàng Tử Hiên mất hơn mười phút mới cắt hết mười ngón tay nhỏ của Noãn Noãn. Noãn Noãn dựa vào Hoàng Tử Hiên mà hưởng thụ rồi ngủ mất. Hoàng Tử Hiên cười nói con bé là con mèo lười nhỏ rồi vội vàng châm cứu cho cô bé.
Ngày hôm nay là ngày thứ ba trị liệu, con mắt của Noãn Noãn không có thay đổi gì rõ ràng. Điều này không khỏi khiến Hoàng Tử Hiên có phần nôn nóng, giả sử biện pháp này không có ích lợi gì thì chẳng phải là mình cũng sẽ bất lực về chuyện con mắt của Noãn Noãn ư?
Châm cứu và thay thuốc xong trong nỗi lo lắng. Noãn Noãn bèn quấn lấy Hoàng Tử Hiên đòi dạy con bé viết chữ, Hoàng Tử Hiên thấy thời gian còn sớm, liền dự định lại ở bên con bé thêm lúc nữa. Noãn Noãn rất vui vẻ nhào về phía Hoàng Tử Hiên, nhưng không cẩn thận quệt bút mực lên trên quần áo của Hoàng Tử Hiên, khiến áo sơ mi trắng trên người Hoàng Tử Hiên có một vết bẩn rõ ràng.
Bạch Phi Nhi ôi chao một tiếng, mở miệng muốn dạy dỗ Noãn Noãn nhưng bị Hoàng Tử Hiên cản lại, nói: "Không sao, trở về giặt là sạch thôi.”
Bạch Phi Nhi vô cùng áy náy, vội nói: "Bây giờ anh cởi ra để tôi giặt giúp anh. Loại màu nước này càng để lâu thì càng khó giặt sạch. Tôi chỉ giặt một chỗ này rồi dùng máy sấy một lúc thì sẽ khô rất nhanh thôi.”
Hoàng Tử Hiên nhìn quần áo trên người, đây là áo sơ mi mà Lê Mỹ Gia tặng cho anh, thế là gật đầu, cởϊ áσ sơ mi ra đưa cho Bạch Phi Nhi.
Bạch Phi Nhi lại hít một hơi lạnh, tầm mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào hình xăm nơi ngực của Hoàng Tử Hiên. Đó là một cái hình xăm chỉ to cỡ con bướm, hoa văn hết sức kỳ lạ, như thể một chữ tượng hình.
Đối với chữ tượng hình này, Bạch Phi Nhi là người quen thuộc nhất. Từng có vô số buổi tối, cô ấy đã sờ hình xăm này mà ngủ say. Lúc mắt không nhìn thấy, cô sẽ nhớ thật kĩ từng nét của hình xăm. Sau đó khi mắt có thể nhìn thấy rồi, cô ấy bèn dựa theo ký ức mà vẽ lại, mấy năm này cả ngày lẫn đêm cô ấy đều đang nhớ nhung hình xăm này.
Đầu óc Bạch Phi Nhi hỗn loạn vô cùng, vì sao trên người Hoàng Tử Hiên cũng có hình xăm trên mình vô danh? Vì sao vô danh viết y thuật Hoàng Tử Hiên cũng biết? Vì sao anh và vô danh có nhiều điểm trùng hợp như vậy? Vì sao anh không nhận ra mình?
“Trên người tôi có cái gì sao?” Hoàng Tử Hiên thấy cô ấy cứ nhìn mình chằm chằm, không khỏi cúi đầu nhìn người mình, không có chỗ nào đặc biệt mà.
“Anh…” Bạch Phi Nhi âm thầm khiến mình tỉnh táo lại, nhận lấy áo sơ mi rồi nói như vô tình: "Hình xăm của anh rất đặc biệt.”
“À, cái này à? Xăm chơi chơi thôi.” Hoàng Tử Hiên không giải thích thêm về ý nghĩa đại biểu của hình xăm này.
“Chú Hoàng Tử Hiên, chú mau dạy cháu viết tên của chú đi.” Noãn Noãn nhét bút vào trong tay Hoàng Tử Hiên, thúc giục.
Hoàng Tử Hiên cười gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con bé, dạy Noãn Noãn ba chữ “Hoàng Tử Hiêb” ở trên giấy chuyên dụng cho người khiếm thị.
Bạch Phi Nhi lưu luyến rời ánh mắt từ trên hình xăm kia của Hoàng Tử Hiên, ngơ ngác đi về hướng toilet. Cô ấy không biết đó rốt cuộc trùng hợp hay là cái gì, mọi thứ đều khiến cô ấy không biết phải suy nghĩ thế náo nữa.
“Chú Hoàng Tử Hiên, vì sao chú lại tên là Hoàng Tử Hiên thế ạ?” Noãn Noãn tò mò về nguồn gốc cái tên của Hoàng Tử Hiên.
“Vậy vì sao cháu lại tên là Noãn Noãn?” Hoàng Tử Hiên hỏi ngược lại.
Noãn Noãn lộ ra hai cái lúm đồng tiền, rực rỡ giống như ánh mặt trời mùa đông: "Bởi vì mẹ nói cháu là ánh mặt trời của mẹ, có thể sưởi ấm sinh mệnh của mẹ, cho nên lấy tên là Noãn Noãn.”
“Đúng là một cái tên có ngụ ý.” Hoàng Tử Hiên xoa đầu con bé tán dương.
Noãn Noãn gật đầu lia lịa: "Vâng, Noãn Noãn cũng thích cái tên này. Chú Hoàng Tử Hiên, chú có thích Noãn Noãn không?”
“Thích chứ, Noãn Noãn đáng yêu như vậy cơ mà, không ai là không thích hết.” Hoàng Tử Hiên nói.
“Thế chú Hoàng Tử Hiên làm cha Noãn Noãn đi, Noãn Noãn rất muốn có một người cha.” Noãn Noãn thuận thế nói.
Hoàng Tử Hiên: “…”
“Chú Hoàng Tử Hiên, chú không muốn làm cha Noãn Noãn ư?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn hiện ra vẻ buồn bã.
Hoàng Tử Hiên nỡ lòng nào nhìn thấy Noãn Noãn không vui, ôm lấy con bé hỏi: "Thế Noãn Noãn biết định nghĩa của cha không?”
Noãn Noãn gật đầu, đếm trên đầu ngón tay nói: "Cha là thần hộ mệnh của Noãn Noãn và mẹ, cha có thể đến sân chơi chơi với Noãn Noãn, cha còn có thể cắt móng tay cho Noãn Noãn, kể chuyện, dỗ Noãn Noãn ngủ. Chú Hoàng Tử Hiên, chú làm cha Noãn Noãn có được hay không? Noãn Noãn không có cha, các bạn nhỏ khác đều có, Noãn Noãn cũng muốn có cha.”
Thấy dáng vẻ buồn bã của Noãn Noãn, trong lòng Hoàng Tử Hiên đau xót khó hiểu. Đây chỉ là một đứa bé bốn tuổi, không chỉ bị mù hai mắt mà còn sinh ra và lớn lên trong gia đình độc thân, ông trời thực sự quá bất công với con bé. Trong chớp nhoáng này, Hoàng Tử Hiên thật sự muốn bằng lòng với con bé. Nhưng mình lại không thể, Noãn Noãn là trẻ con, định nghĩa cha ở trong mắt con bé là như thế, nhưng trên thực tế, cha nên là người đàn ông yêu mẹ con bé cả đời.
Tuy Bạch Phi Nhi cái gì cũng tốt, nhưng mình không có tình yêu nam nữ với cô ấy, mà chủ yếu là sự thương hại. Dù sao một mình nuôi nấng Noãn Noãn, chịu đựng nỗi khổ khó có thể tưởng tượng. Mình thầm nghĩ cố gắng giúp Noãn Noãn chữa lành con mắt, cũng coi như một chuyện công đức.
“Chú Hoàng Tử Hiên, chú bằng lòng với Noãn Noãn được không? Noãn Noãn tình nguyện không nhìn thấy gì để đổi lấy một người cha.” Noãn Noãn kéo tay Hoàng Tử Hiên lại cầu xin lần nữa.
“Noãn Noãn, con lại nói bậy bạ gì đó? Có phải gần đây mẹ quá nuông chiều con, bây giờ không hiểu chút phép tắc nào nữa rồi à!” Bạch Phi Nhi mới từ toilet đi ra đã nghe được lời này của Noãn Noãn, nhất thời nghiêm mặt khiển trách.
Hình như Noãn Noãn rất sợ Bạch Phi Nhi nổi giận, sợ hãi rụt lại vào trong lòng Hoàng Tử Hiên, nhưng khát vọng có cha trong lòng lại cho con bé dũng khí rất lớn, con bé lấy can đảm nói: "Mẹ, Noãn Noãn thực sự rất muốn có một người cha. Noãn Noãn thích chú Hoàng Tử Hiên, muốn chú Hoàng Tử Hiên làm cha Noãn Noãn. Mẹ, mẹ giúp Noãn Noãn cùng cầu xin chú Hoàng Tử Hiên có được hay không?”
“Vẫn còn nói bậy!” Bạch Phi Nhi tức giận bước nhanh tới, lấy tay kéo con bé ra khỏi lòng Hoàng Tử Hiên, nhấc tay tét lên mông con bé một cái: "Cho con nói bậy nữa này, con nghĩ rằng mẹ không nỡ đánh con sao?”
Noãn Noãn òa lên khóc, không phải con bé khóc vì bị đánh đau mà là bị Bạch Phi Nhi dọa cho khóc. Nhưng cho dù như vậy, con bé vẫn quật cường nói: "Dù mẹ có đánh con, Noãn Noãn vẫn muốn chú Hoàng Tử Hiên làm cha.”
“Con!” Bạch Phi Nhi vô cùng tức giận, giơ tay lên lại đánh con bé.
Cuối cùng Hoàng Tử Hiên cũng phản ứng lại, đưa tay đoạt lấy Noãn Noãn, kéo con bé vào trong lòng, nói: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng đánh trẻ con.”
“Hu hu… Chú Hoàng Tử Hiên.” Noãn Noãn nằm trong lòng Hoàng Tử Hiên òa khóc.
Hoàng Tử Hiên vội vàng trấn an con bé: " Noãn Noãn ngoan, Noãn Noãn không khóc. Chúng ta mới vừa thay thuốc, không thể khóc đâu.”
“Hu hu, Noãn Noãn không cần mắt, Noãn Noãn muốn có cha. Cháu muốn có cha, cháu cũng muốn có một người cha.” Noãn Noãn càng nói càng buòn bã khóc lóc, nước mắt giống như hạt tuyết.
Dù Bạch Phi Nhi có tức giận hơn đi nữa thì lúc này cũng bị tiếng khóc của Noãn Noãn làm cho mềm lòng. Sự kiên cường của nội tâm cũng sụp đổ vào giờ khắc này, không nhịn được cũng chảy nước mắt. Có ai chưa từng ngày đêm nhớ nhung cha cuae Noãn Noãn, có ai chưa từng ước ao một nhà ba người như nhà người ta. Nhưng cô ấy không tìm được vô danh, cô ấy không cho Noãn Noãn được một người cha, cô ấy thậm chí không thể cho Noãn Noãn một đôi mắt khỏe mạnh. Cô ấy thực sự nợ Noãn Noãn rất nhiều rất nhiều.
Tiếng khóc của hai người con gái một lớn một nhỏ hài hòa giống như hợp âm, Hoàng Tử Hiên bó tay toàn tập, trời mới biết nước mắt của phụ nữ là vũ khí lợi hại nhất để đối phó với anh. Anh hoàn toàn không thể bị tiếng khóc vây quanh, vội vàng thỏa hiệp nói: "Được được được, hai người đừng khóc nữa. Noãn Noãn, cháu ngoan nhất, cháu còn khóc nữa thì chú Hoàng Tử Hiên sẽ nổi giận đấy, nổi giận thì sẽ không làm cha cháu nữa.”
Vừa nói ra lời này, hai tiếng khóc một lớn một nhỏ đồng thời ngừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT