Tiễn Hoàng Tử Hiên đi xong, Bạch Phi Nhi không yên lòng mà ngồi trên ghế salon, không biết đang suy nghĩ gì.
“Phi Nhi, cậu làm sao thế?” Giang Y Y phát hiện cô ấy không bình thường, hỏi.
Bạch Phi Nhi hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không sao cả, chỉ là lo cho Noãn Noãn một chút, không biết lần này có thể chữa mắt nhanh được không.”
“Bây giờ lo nghĩ những chuyện này thì còn sớm quá, không phải Hoàng Tử Hiên đã nói là cần cả một quá trình sao, cậu không cần lo lắng mấy cái này đâu.” Giang Y Y cho cô ấy một ánh mắt khích lệ, khuyên nhủ.
Bạch Phi Nhi ừ.
“Được rồi, thoải mái chút đi. Cậu ở nhà với Noãn Noãn nhé, mình tới tiệm cơm hỗ trợ một chút. Sắp tới giờ cơm tối rồi, nhất định sẽ bận rộn.” Giang Y Y vỗ vai cô ấy nói.
“Buổi tối cậu không đến Phi Tỷ sao?” Bạch Phi Nhi nghe vậy bèn hỏi.
“Không đâu.” Giang Y Y lắc đầu đáp: “Những nơi như thế không thích hợp cho chúng ta đi, mình chuẩn bị ký hợp đồng rồi, đến lúc đó sẽ dễ kiếm tiền hơn. Cậu cũng không cần phải đi làm thêm công việc bên ngoài nào nữa, chú tâm chăm sóc Noãn Noãn thôi. Tiền của chúng ta vẫn còn đủ cho một khoảng thời gian nữa.”
Giang Y Y vui vẻ ôm lấy cánh tay Bạch Phi Nhi: “Phi Nhi cậu biết không, mình rất vui vẻ. Cuối cùng cũng có công ty chịu ký hợp đồng với mình rồi. Ước mơ của mình sẽ sớm được thực hiện thôi.”
“Mình cũng thấy vui thay cậu, chỉ là lúc ký hợp đồng nhớ đọc kĩ điều khoản, cẩn thận đừng để bị lừa.” Bạch Phi Nhi dặn dò.
“Biết rồi biết rồi.” Giang Y Y đồng ý.
…
Cổ thần của tập đoàn Thịnh Thế sau hai ngày vướng vào lùm xùm đã giảm liên tiếp bốn phiên liền trên sàn chứng khoán. Đã tạo thành cú sốc rất lớn trong toàn bộ giới kinh doanh, áp lực dành cho ban quản trị của tập đoàn cũng càng ngày càng lớn. Lê Mỹ Gia nghĩ chuyện này đã đủ lớn rồi, mới để bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn tuyên bố một tin, mời đại đa số phóng viên truyền thông đến chuẩn bị sáng ngày mai sẽ tham gia buổi họp báo để lấy tin tức.
Tin tức này vừa truyền ra, giới truyền thông đều suy đoán buổi họp báo sẽ có thông tin gì, tập đoàn Thịnh Thế sẽ đưa ra quyết định gì. Đại đa số mọi người đều nhất trí đoán rằng Hoàng Hùng Vĩ sắp tuyên bố tin mình ly hôn với Nghiêm Thái Dung, dù sao thì cái sừng dài như thế, dù là ai cũng không muốn có.
Chính vì mỗi công ty truyền thông đều rất chờ mong buổi họp báo này, vì thế nên vừa rạng sáng ngày hôm sau, bọn họ đã tới nơi tập đoàn Thịnh Thế tổ chức họp báo từ sớm, cùng đợi nhân vật chính xuất hiện.
Bọn họ chờ người từ lúc tám chín giờ, chờ mãi đến mười giờ, buổi họp báo mới được tuyên bố là bắt đầu. Hoàng Hùng Vĩ, Nghiêm Thái Dung và Lê Mỹ Gia cùng với những người trong phòng quan hệ xã hội đi vào khu họp báo.
Ba người bọn họ vừa xuất hiện, ánh đèn huỳnh quang đã ngay lập tức chiếu vào bọn họ, hội trường vang lên tiếng tách tách liên hồi của máy ảnh, cùng với những câu hỏi rối rít của các phóng viên, trong nháy mắt cả căn phòng loạn cả lên.
Nhân viên an ninh phụ trách duy trì trật tự cũng lập tức bắt đầu công việc, thái độ rất cứng rắn yêu cầu các phóng viên ngồi xuống, ai làm nhiễu loạn trật tự sẽ bị mời ra khỏi hội trường. Dưới sự cảnh cáo của vệ sĩ, các phóng viên phải nhẫn nhịn chịu ngồi xuống.
“Xin các vị phóng viên truyền thông không cần sốt ruột, có chuyện gì cứ hỏi ra, mọi người ào lên cùng một lúc như thế, dù có vấn đề gì chúng tôi cũng sẽ không trả lời.” Khi các vệ sĩ đang ổn định phóng viên ở trong hội trường, người của bộ phận quan hệ công chúng cũng thông báo.
Các phóng viên cũng biết là không thể sốt ruột, không thể làm gì khác hơn là gật đầu phối hợp.
Lúc này, quản lý của bộ phận quan hệ công chúng mới tuyên bố buổi họp báo được bắt đầu, mọi người có thể giơ tay đặt câu hỏi.
“Chủ tịch Hoàng, ngài và phu nhân sẽ ly hôn sao?” Một phóng viên lập tức đứng lên hỏi.
“Sẽ không.” Hoàng Hùng Vĩ trả lời hai chữ đơn giản.
Các phóng viên đều thổn thức không thôi, đã bị cắm cái sừng dài như thế rồi mà còn không ly hôn, đây là tình yêu đích thực rồi.
“Chủ tịch Hoàng, ngài không ly hôn với phu nhân là vì sợ phải chia đôi tài sản của tập đoàn Thịnh Thế sao?” Một phóng viên không tin vào tình yêu chân thành lập tức hỏi.
“Cũng không phải.” Hoàng Hùng Vĩ vẫn đáp trả bằng mấy chữ đơn giản như thế.
Các phóng viên đều đổ mồ hôi lạnh, câu trả lời không phối hợp như thế khiến bọn họ không biết hỏi tiếp như thế nào.
“Bà Hoàng, xin hỏi bà không có gì muốn nói sao?” Phóng viên thấy không làm gì được Hoàng Hùng Vĩ, bèn chuyển mục tiêu sang Nghiêm Thái Dung.
“Đương nhiên là tôi có chuyện muốn nói rồi.” Nghiêm Thái Dung phẫn uất nói: “Hôm nay, ở đây, tôi nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này cho bản thân mình, tôi không làm bất kì việc gì khiến bản thân phải cảm thấy hổ thẹn cả. Ảnh chụp mà các người nhìn thấy đều là giả, là có người vu oan cho tôi, chụp mũ cho tôi.”
Các phóng viên không hề thấy bất ngờ khi Nghiêm Thái Dung biện minh cho bản thân như thế, lập tức theo sát đó mà hỏi: “Bà có chứng cứ chứng minh những tấm ảnh đó là giả không? Theo như chúng tôi biết, có rất nhiều người chuyên nghiệp đã phân tích những tấm ảnh chụp đó từ trước rồi, không thấy có dấu hiệu gì của photoshop cả.”
“Nếu như đơn giản chỉ là bị phát hiện vậy không biết kẻ tiểu nhân đứng phía sau giở trò đó ngu ngốc đến mức nào.” Nghiêm Thái Dung nói xong thì liếc mắt nhìn Lê Mỹ Gia, ánh mắt rõ ràng là đang muốn chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Lê Mỹ Gia mỉm cười tiếp lời: “Mọi người không cần sốt ruột, cũng không cần suy đoán lung tung. Buổi họp báo tuyên bố tin tức hôm nay không phải là để thông báo tin ly hôn của ba mẹ tôi. Bọn họ vô cùng yêu thương nhau, sao lại như thế được. Về phần ảnh chụp kia, đương nhiên là tôi có chứng cứ để mọi người xem.”
Cô vừa dứt lời, ống kính của máy quay và toàn bộ phóng viên lập tức hướng về phía cô. Tất cả mọi người đều thắc mắc chờ Lê Mỹ Gia lấy thêm chứng cứ ra.
Lê Mỹ Gia cũng không nhiều lời, cho nhân viên của bộ phận quan hệ công chúng một ánh mắt.
Nhân viên của phòng quan hệ công chúng hiểu ý, mở điện thoại ra, ánh sáng xanh liên tiếp hiện lên, sau đó màn hình máy chiếu đằng sau lưng bọn họ xuất hiện những hình ảnh xấu xí của Nghiêm Thái Dung. Các phóng viên lập tức đổi hướng về phía màn hình lớn, chụp ảnh tanh tách.
Nghiêm Thái Dung thầm hận nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là Lê Mỹ Gia muốn minh oan cho bà ta xong sau đó sẽ lại sỉ nhục bà ta một lần nữa. Như thế mới không uổng phí tiết mục con gái ngoan mà cô đang tự biên tự diễn ra.
“Giám đốc Lê, xin hỏi…”
“Không cần sốt ruột, nhìn tiếp sẽ biết.” Lê Mỹ Gia giơ tay lên cắt ngang lời một phóng viên đang định hỏi.
Phóng viên lúng túng nhức đầu, có mấy lời này của Lê Mỹ Gia, phóng viên cũng không dám hỏi ra thêm vấn đề gì nữa, cả đám tập trung nhìn vào màn hình lớn.
Lúc này, dưới thao tác của nhân viên bộ phận quan hệ xã hội, ảnh chụp trên màn hình lớn đã thay đổi. Đầu tiên là bối cảnh, sau khi mấy hình ảnh lóe lên, nó biến thành màu xám trắng. Hình ảnh tiếp theo chính là hai nhân vật chính bắt đầu tách nhau ra, biến thành cá thể độc lập, cuối cùng là hình người rõ ràng với bốn chi.
Các phóng viên nhìn những biến hóa này mà hoa cả mắt, chỉ là tuy hoa cả mắt, nhưng bọn họ cũng hiểu ý. Những bức ảnh này quả thực đã được tổng hợp lại, bây giờ bọn họ đang được xem trình tự và thủ pháp tổng hợp đó. Vừa xem, mọi người vừa sợ hãi than, trình độ photoshop thế này đúng là đỉnh cao, cả người như được tạo thành từ những mảnh nhỏ, kĩ thuật photoshop này vốn có thể dễ dàng giám định ra được nhất, nhưng cho tới tận bây giờ vẫn không ai giám định ra được là giả.
Quá kinh khủng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT