“Ông có tư cách đặt điều kiện với tôi sao?” Khóe môi Hoàng Tử Hiên giương lên một nụ cười lạnh lùng, nói: “Hoặc là nói, hoặc là chết. Ông chỉ có hai sự lựa chọn. Tôi không đủ kiên nhẫn để phí lời với ông thêm một giây nào nữa đâu.”

Nói rồi anh nhìn Kim Kỵ Dung một cái, Kim Kỵ Dung liền lôi ra một khẩu súng rồi dí vào thái dương của Mã Chí Nghiệp.

Đây chỉ là một khẩu súng giả. Nhưng mà để dọa Mã Chí Nghiệp, như vậy là quá đủ rồi.

“Đừng nổ súng, đừng nổ súng. Tôi nói, tôi nói, bây giờ tôi sẽ nói.” Mã Chí Nghiệp quả nhiên bị dọa sợ, lập tức thỏa hiệp, nói: “Hai mươi năm trước, tôi và Hoàng Hùng Vĩ căn bản không hề giao dịch tiền tệ hay gì cả. Chỉ là tôi nhìn trúng vợ hắn ta, liền bảo hắn ta để cho tôi ngủ với vợ hắn một đêm mà thôi.”

“Ông nói cái gì!” Giọng Hoàng Tử Hiên trầm xuống: “Ông nói lại lần nữa!”

Mã Chí Nghiệp bị ánh mắt của Hoàng Tử Hiên dọa đến mức không dám thở mạnh, ông ta khó khăn nuốt nước bọt rồi nói tiếp: “Năm đó tôi thấy vợ Hoàng Hùng Vĩ xinh đẹp như tiên nữ vậy. Vì vậy tôi nổi lòng tham, ám thị với hắn ta nếu như hắn dâng vợ hắn lên, tôi sẽ tha cho hắn một con đường sống, đồng thời giúp hắn giải quyết mọi thủ tục. Ban đầu tôi cho rằng Hoàng Hùng Vĩ sẽ không đồng ý với điều kiện nhục nhã này, dù sao đó cũng là vợ hắn. Nhưng không ngờ Hoàng Hùng Vĩ vì kiếm tiền, đến vợ mình cũng có thể dâng lên cho người khác. Đêm hôm đó hắn ta lấy danh nghĩa mời tôi ăn bữa cơm, dẫn vợ hắn ta đến khách sạn ăn cơm. Trong bữa, vợ hắn uống say liền được hắn đưa về phòng nghỉ. Sau khi quay lại, hắn đưa cho tôi thẻ phòng. Tôi cầm lấy thẻ phòng đi vào phòng. Tôi vừa vào thì vợ hắn đã chủ động sấn lại. Lúc này tôi mới biết vậy mà Hoàng Hùng Vĩ dám hạ thuốc vợ hắn. Dưới tình huống đó, cô ấy căn bản không tỉnh táo nổi, càng đừng nói đến nhận ra tôi là ai, cô ấy nghĩ tôi là Hoàng Hùng Vĩ. Cuối cùng tôi thuận tình hợp lý ngủ với cô ấy một đêm. Sau đó đúng như lời hứa, tôi giúp Hoàng Hùng Vĩ giải quyết mọi giấy tờ.”

Nghe Mã Chí Nghiệp nói xong, Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung hết sức kinh hoàng, không thốt lên lời. Bọn họ đã đoán đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ được lại thành như vậy. Đến vợ của mình cũng có thể dâng lên, tên Hoàng Hùng Vĩ này đúng là không phải người.

“Ông còn điều gì dấu giếm không nói nữa không?” Hoàng Tử Hiên không dám tin, hỏi lại: “Nhất định là ông dùng thủ đoạn đê tiện nào đó uy hiếp ông ta, ông ta mới làm như vậy.”

“Không có, thật sự không có. Các người không hiểu rõ Hoàng Hùng Vĩ rồi. Bề ngoài hắn ta tỏ ra phong nhã lịch sự, nhưng sâu trong xương cốt chính là loại mặt người dạ thú. Sau này tôi cũng mới biết, chuyện hắn dâng vợ cho người khác ngủ đã không phải lần đầu tiên nữa rồi. Trước khi chưa đến Long Thành phát triển, hắn ta đã làm loại chuyện như này mấy lần rồi. Sau này thông qua sự đề cử của tôi, hắn ta cũng kết giao được với nhiều người tầng lớp trên. Vì để lôi kéo bọn họ, hắn ta không ít lần dâng vợ mình lên. Nếu không thì tên vô dụng như hắn, không quyền, không thế, không tiền, sao có thể chỉ trong mấy năm ngắn ngủi mà phất lên, giá trị con người tăng cao, còn thành lập được cả tập đoàn Thịnh Thế chứ. Chỉ đáng thương cho vợ hắn, lần nào cũng mơ mơ hồ hồ, không biết gì cả bị chồng dâng lên. Cuối cùng lại bị Hoàng Hùng Vĩ ghét bỏ, lạnh nhạt, bỏ mặc đến mức tự sinh tự diệt.” Mã Chí Nghiệp liên tục minh oan.

Hoàng Tử Hiên nắm chặt nắm đấm: “Những lời này của ông, không có chữ nào giả dối đúng không?”

Mã Chí Nghiệp vội vã lắc đầu: “Không có, cái mạng của tôi đã nằm trong tay các người rồi, sao tôi còn dám nói dối chứ.”

“Haha…” Hoàng Tử Hiên cười lạnh, nhìn sang Kim Kỵ Dung.

Kim Kỵ Dung gật đầu, giơ tay đánh ngất Mã Chí Nghiệp.

“Lão Hoàng Hùng Vĩ này, con mẹ nó thật không phải là người mà!” Kim Kỵ Dung cũng cảm thấy bất bình thay cho Tiết Tiếu Nhu.

Hoàng Tử Hiên cau mày đáp: “Bây giờ cuối cùng tôi cũng biết vì sao Hoàng Hùng Vĩ biết Tiết Tiếu Nhu từng bị cưỡиɠ ɦϊếp, lại có chút vấn đề tâm lý mà vẫn nguyện ý lấy bà ấy. Căn bản từ ban đầu ông ta đã muốn dùng mỹ sắc của Tiết Tiếu Nhu để lôi kéo quan hệ rồi, thế nên mới dâng vợ mình lên mà không chút áy náy.”

“Vì để cha mẹ của Tiết Tiếu Nhu không tìm ra, ông ta còn đem theo Tiết Tiếu Nhu rời khỏi quê hương, đến một thành phố không ai quen biết. Không thể không nói, từ trong xương cốt của Hoàng Hùng Vĩ đã chính là một gian thương rồi. Hầy, nếu như Lê Mỹ Gia mà biết được chuyện này, cô ấy chắc chắn sẽ phát điên.” Kim Kỵ Dung tiếp lời rồi thở dài.

“Cho nên nhất định không được để cô ấy biết những chuyện này. Một khi cô ấy biết được, cho dù không phát điên cũng sẽ điên cuồng tìm cách báo thù cho mẹ cô ấy. Những người từng làm tổn thương mẹ cô ấy đều là người có quyền thế, căn bản Lê Mỹ Gia không thể động vào.” Hoàng Tử Hiên nghiêm túc dặn dò.

“Tôi hiểu rồi, yên tâm đi thiếu gia. Chuyện này tôi biết phải làm như thế nào.” Kim Kỵ Dung trả lời.

Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng. Kim Kỵ Dung làm việc, anh rất yên tâm.

“Thiếu chủ, người này anh định xử lý như thế nào?” Kim Kỵ Dung chỉ vào Mã Chí Nghiệp rồi hỏi. Anh ta hiểu tính cách của Hoàng Tử Hiên, Lê Mỹ Gia là người phụ nữ của anh ấy, đối diện với kẻ từng làm tổn thương Tiết Tiếu Nhu, Hoàng Tử Hiên sẽ không nhân từ nương tay.

“Loại sâu bọ như này không xứng làm bẩn tay chúng ta. Đoạn video và những chứng cứ phạm tội của ông ta mà anh nắm trong tay, đều tung ra hết đi. Pháp luật sẽ xử lý ông ta.” Hoàng Tử Hiên lạnh lùng nói.

“Được, vậy tôi biết phải làm thế nào rồi.” Kim Kỵ Dung đáp.

Sau đó, hai người không ở lâu trong nhà Mã Chí Nghiệp nữa. Họ đi ra khỏi tiểu khu nhà Mã Chí Nghiệp. Cách đó mấy chục mét, một chiếc xe đỗ ở đó, La Triết và Yến Thiên Hành đang đợi họ.

La Triết thấy bọn họ đi ra liền lập tức mở hệ thống lên. Bên này anh ta vừa mở hệ thống, bên kia máy giám sát của tiểu khu lại hoạt động bình thường trở lại. Trước đó, hễ là máy giám sát nào quay được Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung đều bị La Triết dùng hệ thống của Kim Kỵ Dung xâm nhập và xóa sạch. Vì vậy, cho dù ngày mai Mã Chí Nghiệp có báo cảnh sát thì cảnh sát cũng sẽ không tra ra được bất cứ thứ gì từ máy giám sát.

“Đã tra rõ mọi chuyện chưa?” La Triết đóng máy tính lại, hỏi.

Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng rồi không nhiều lời, ngồi lên xe, dáng vẻ rất mệt mỏi.

Kim Kỵ Dung vội vã quay về phía La Triết lắc lắc đầu, ám thị anh ta đừng hỏi nữa.

La Triết hiểu ý, gật đầu rồi im miệng không hỏi nữa.

“Thiếu chủ, đưa anh về nhà nhá.” Kim Kỵ Dung khởi động xe rồi nói.

Hoàng Tử Hiên trả lời rồi nhắm mắt dưỡng thần.

Kim Kỵ Dung lái xe về hướng biệt thự của Hoàng Tử Hiên. La Triết và Yến Thiên Hành thấy tâm trạng Hoàng Tử Hiên không vui, cũng không dám nói chuyện làm phiền anh. Một đường im lặng về đến cổng trang viên Nathan, Hoàng Tử Hiên liền bảo Kim Kỵ Dung dừng xe lại, bản thân tự mình đi bộ vào cổng tiểu khu.

“Kim đại ca, thiếu chủ làm sao vậy?” Yến Thiên Hành nhịn cả quãng đường, Hoàng Tử Hiên xuống xe rồi mới dám hỏi.

“Trên đường đi thì nói.” Kim Kỵ Dung thấy Hoàng Tử Hiên đã đi vào tiểu khu mới khởi động xe rời đi.

Lúc Hoàng Tử Hiên đi vào tiểu khu đã là hơn 1 giờ sáng rồi. Cả tiểu khu rộng lớn được bao phủ bởi ánh đèn lờ mờ. Hoàng Tử Hiên đi theo ánh đèn, bước chân nặng nề đi về hướng biệt thự.

Lúc sắp vào đến cửa nhà, Hoàng Tử Hiên ngửi thấy mùi khói thuốc. Anh bất giác ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên ghế tựa cách cửa không xa có một người đang ngồi. Đèn tối om lấp lóe ánh lửa, Hoàng Tử Hiên không thể nhìn rõ là ai. Có điều thấy dáng người là nữ, lại tóc ngắn, anh đoán chắc là Hạ Mạt.

Đoán được là Hạ Mạt, Hoàng Tử Hiên không vội vào nhà nữa, anh bước về phía cô. Anh cố ý đi nhẹ lại, chầm chậm lại gần Hạ Mạt. Đợi đến khi cách cô thật gần mới đột nhiên thò đầu qua, hù một tiếng vào tai cô.

“A…” Hạ Mạt bật dậy theo phản ứng tự nhiên, nhịp tim vừa bị dọa giờ đập loạn nhịp thình thịch.

“Haha…” Hoàng Tử Hiên thấy trò đùa đã thành công, cười lớn rồi ngồi lên chiếc ghế mà vừa nãy Hạ Mạt ngồi.

Hạ Mạt thấy người dọa mình là Hoàng Tử Hiên, vẫn chưa hoàn hồn liền trừng anh: “Anh bị điên hả, nửa đêm không ngủ còn đi dọa người. Suýt nữa bị anh dọa chết rồi.”

“Nếu như tôi mà bị điên thì cô chắc chắn cũng vậy. Nếu không nửa đêm nửa hôm sao lại ngồi đây hút thuốc. Nhìn lướt qua còn tưởng là ma đấy.” Hoàng Tử Hiên nhếch môi cười.

Hạ Mạt cạn lời, ngồi lại lên ghế rồi lôi một điếu thuốc ra: “Tôi không ngủ được, muốn yên tĩnh.”

“Yên Tĩnh là ai cơ? Nghe ra hình như là tên con gái. Nửa đêm cô không nhớ đến đàn ông, lại đi nhớ đến phụ nữ, có phải khuynh hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của cô có vấn đề không?” Hoàng Tử Hiên mặt đầy kinh ngạc nói.

“Anh cút cho tôi!” Hạ Mạt chỉ ngón tay, tức đến méo mặt.

“Cô bảo tôi cút, tôi liền cút, vậy mất giá quá.” Hoàng Tử Hiên thuận tay cướp lấy điếu thuốc vừa được châm lửa trong miệng Hạ Mạt, đặt vào miệng mình rồi hút.

Hạ Mạt ghét bỏ nói: “Tôi từng hút rồi đấy.”

“Không sao, tôi không chê cô đâu.” Hoàng Tử Hiên hút rất thoải mái.

Hạ Mạt ngậm miệng, nói cũng không nói lại anh, dứt khoát không nói cho rồi. Cô lại rút một điếu khác ra.

Hoàng Tử Hiên híp mắt nhìn tàn thuốc dưới đất, đại khái đã hút hơn nửa bao thuốc rồi, xem ra người phụ nữ này có tâm sự rồi.

“Ây, có phải cô có chuyện gì không vui không?” Hoàng Tử Hiên đặt tay lên vai cô, ra vẻ huynh đệ hỏi thăm.

Hạ Mạt cũng không đẩy tay anh xuống, buồn bực ừ một tiếng.

“Có thật à, vậy cô nói ra cho tôi vui vẻ một chút đi. Bây giờ tâm trạng tôi cũng buồn lắm.” Hoàng Tử Hiên nhếch môi nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play