“Đã nhìn rõ ràng chưa?” Sau khi đánh xong một bước cuối cùng, Hoàng Tử Hiên thu tay lại hỏi.
“Rồi ạ, thiếu chủ thật là lợi hại.” Yến Thiên Hành nói với vẻ sùng bái.
“Ha ha, chỉ cần cậu không sợ khổ cực, không lười biếng, nghiêm túc khổ luyện thì rất nhanh cậu cũng sẽ giống như tôi vậy.” Hoàng Tử Hiên khích lệ.
“Thiếu chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ không lười biếng.” Yến Thiên Hành lập tức cam đoan.
Hoàng Tử Hiên gật đầu, bày ra động tác thứ nhất của Hổ Quyền, nói: “Vậy bây giờ bắt đầu học đi.”
Yến Thiên Hành hưng phấn không thôi, vội vàng bắt đầu bắt chước theo.
Lần này động tác của Hoàng Tử Hiên chậm hơn rất nhiều. Yến Thiên Hành vừa ghi nhớ thứ tự ra quyền, vừa bắt chước động tác của Hoàng Tử Hiên. Mỗi một động tác đều học vô cùng nghiêm túc, chỉ sợ nhớ lộn động tác.
Hoàng Tử Hiên cũng rất kiên trì dạy dỗ, ban đầu dạy cậu ta ba bốn lần trước, chờ sau khi cậu ta nhớ kỹ toàn bộ động tác thì để cậu ta tự luyện tập. Hoàng Tử Hiên thì đứng ở bên cạnh nhắc nhở, nhìn thấy có động tác không đúng thì lên uốn nắn lại.
Yến Thiên Hành cũng có thiên phú bất ngờ, chỉ luyện tập bảy, tám lần đã có thể bắt chược được bảy tám phần của bộ Hổ Quyền này. Nhìn thấy Yến Thiên Hành đánh cũng ra trò, Hoàng Tử Hiên vui mừng gật đầu. Cứ theo đà này, không đầy mấy hôm, Yến Thiên Hành đã có thể vừa học võ công vừa bảo vệ Lê Mỹ Gia rồi.
Trọn một buổi chiều, Hoàng Tử Hiên và Yến Thiên Hành đều ở nhà luyện võ. Một người dạy không ngại cực khổ, một người học không chê cực khổ. Đến năm giờ, Hoàng Tử Hiên tính toán Lê Mỹ Gia sắp tan làm, mới ra hiệu tạm ngừng với Yến Thiên Hành, nói: “Ngày hôm nay luyện đến đây thôi, cậu vừa mới bắt đầu học, không thể quá độ, nếu không ngày mai toàn thân đều đau không bò dậy nổi đâu.”
Yến Thiên Hành luyện đến mức cả người toàn là mồ hôi, nghe lời gật đầu nói: “Sáng sớm ngày mai tôi lại luyện tiếp.”
Hoàng Tử Hiên cười: “Không tệ, có sự tự giác của người tu võ. Không giống một vài người, hàng ngày chỉ biết ăn ăn ăn ngủ ngủ ngủ.”
“Nghe lời này, cứ như trừ ăn và ngủ ra thì tôi không còn mục tiêu sống nào nữa vậy.” Kim Kỵ Dung mất hứng trợn trắng mắt với Hoàng Tử Hiên, nói: “Mục tiêu sống thực sự của tôi là mỗi ngày đều có thể ngủ với một cô gái khác nhau, hàng dêm đều làm chú rể.”
"Ha ha. " Hoàng Tử Hiên nở nụ cười sâu xa, liếc anh ta một cái rồi nói: “Không phải tôi đả kích cậu, với cái mức độ lười đó của cậu, cả ngày không rèn luyện thì tối đã mỗi lần chỉ được ba phút thôi. Còn muốn ngủ với nhiều phụ nữ khác nhau, người phụ nữ nào sẵn lòng ngủ cùng một người đàn ông như vậy chứ?”
Xoạt!
Kim Kỵ Dung biếng nhác nửa nằm trên ghế sô pha thẳng phắt người dậy: “Cậu đang công kích nhân thân! Bôi nhọ! Còn lâu tôi mới có ba phút!”
“Bây giờ ngay cả ba phút cũng không được? Chậc chậc, Kim Kỵ Dung, cậu đúng là phế rồi.” Hoàng Tử Hiên than thở lắc đầu: “Tôi thấy hay là bảo ba mẹ cậu sinh đứa thứ hai sớm đi, nếu không trông cậy vào cậu nối dõi tông đường thì phải đến ngày tháng năm nào mới có cháu trai mà ẵm.”
Khóe miệng Kim Kỵ Dung giật một cái, tức đến phát khóc. Ai ba phút chứ, ông đây lái máy bay còn được năm phút đấy.
“Thiếu chủ, anh Kim, hai người đang nói ba phút gì thế? Ba phút là có ý gì?” Nghe hai người bọn họ đối thoại, Yến Thiên Hành ngây thơ yếu ớt hỏi.
Yến Thiên Hành hỏi như vậy, lập tức khiến Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung đều sửng sốt. Hai người sửng sốt chừng vài giây mới miệng đồng thanh hỏi: “Đậu xanh, cậu đừng nói với tôi cậu chính là xử nam!”
“Tôi, tôi còn nhỏ.” Yến Thiên Hành mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ như một cô bé.
“Không phải là chim của cậu vẫn còn chưa lớn chứ? Ha ha, nào nào, cho anh kiểm tra xem nào.” Kim Kỵ Dung nói rồi muốn kéo Yến Thiên Hành tới đè xuống ghế sa lon kiểm tra.
Yến Thiên Hành vội vàng nhảy ra ba bước, né tránh anh ta: “Anh Kim, anh đừng đùa. Tôi đã nói tôi còn nhỏ.”
“Cậu đã mười bảy rồi còn nhỏ?” Kim Kỵ Dung khinh bỉ liếc mắt nhìn cậu ta, cười hì hì: “Nhớ năm đó tôi theo thiếu chủ, mười sáu tuổi đã bóc tem rồi. Tôi cho cậu biết, người không phong lưu uổng thiếu niên. Cái tuổi này mà cậu không phong lưu, chẳng lẽ còn tính đợi già rồi mới phong lưu, khi đó cậu còn phong lưu nổi sao?”
Hoàng Tử Hiên ở bên gật đầu tán thành: “Đúng vậy, anh Kim của cậu chính là một cái ví dụ sống sờ sờ, trước đây tốt xấu gì vẫn có thể kiên trì năm phút đồng hồ, bây giờ chỉ có thể kiên trì ba phút thôi, không đúng, cõ lẽ đến ba phút cũng không kiên trì được. Đàn ông mà phế đến như vậy, há một chữ thảm có thể kham được?”
“Đệch mợ nhà cậu, bây giờ ông đây phải dạy dỗ cậu, khiến cậu biết sự lợi hại của tôi.” Kim Kỵ Dung nổi giận, kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục. Kim Kỵ Dung nhảy dựng lên đánh về phía Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, lòng bàn chân lóe lên, chợt vọt đến một bên. Ngay sau đó chợt nghe phịch một tiếng, cả người Kim Kỵ Dung nằm sõng soài trên đất, ngã chổng mông lên trời. Đau đến mức kêu thảm thiết một tiếng, cấn cả “trứng”.
“Nghe thôi đã thấy đau, bất lực rồi.” Hoàng Tử Hiên thấy đau “trứng” thay Kim Kỵ Dung.
Lúc đầu Yến Thiên Hành không buồn cười, nhưng Hoàng Tử Hiên nói xong lời này, cậu ta lại nhịn không được cười lên.
“Cười cái em gái nhà cậu, còn không qua đây đỡ anh đứng lên.” Kim Kỵ Dung đau đến mức không bò dậy nổi.
Yến Thiên Hành à à hai tiếng, chạy mau tới đỡ Kim Kỵ Dung từ dưới đất dậy.
Kim Kỵ Dung vừa gào thét vừa mắng Hoàng Tử Hiên ông nội nhà cậu ông nội nhà cậu.
Hoàng Tử Hiên sắp cười tới rút gân, khoát tay nói: “Được rồi, tôi đi đây. Buổi tối cậu có thể gọi một cô em tới thử xem còn dùng được hay không, ha ha.”
“Đi cái ông nội nhà cậu, tôi còn có việc chưa nói với cậu đâu.” Kim Kỵ Dung tức giận đến mức muốn gϊếŧ người.
“Chuyện gì thế?” Hoàng Tử Hiên nín cười hỏi.
“Hai chuyện, chuyện huân chương tôi đã tra ra rồi, mặt khác chuyện của mẹ Lê Mỹ Gia cũng có tiến triển mới.” Kim Kỵ Dung lục huân chương vàng mà Hoàng Tử Hiên đưa cho anh ta lần trước từ trong ngăn kéo bàn trà, nói.
“Hả? Nhanh thế.” Hoàng Tử Hiên nghe thấy là việc này thì lại ngồi xuống nói: “Vậy trước tiên nói về chuyện huân chương đi.”
Kim Kỵ Dung gật gật đầu nói: “Xác thực thì thứ này không gọi là huân chương, ở trong hồ sơ cơ mật, nó được đánh dấu là biển hiệu thân phận. Hồ sơ của người có loại biển hiệu thân phận này thuộc về hồ sơ tuyệt mật cấp S, khó khăn lắm tôi mới lén vào hệ thống hồ sơ tuyệt mật để tìm được đấy. Suýt chút nữa đã bị phát hiện rồi.”
“Hồ sơ tuyệt mật như vậy cơ à!” Hoàng Tử Hiên hơi kinh ngạc hỏi: “Vậy người có loại biển hiệu thân phận này là kẻ nào?”
"Hành Giả. " Kim Kỵ Dung phun ra hai chữ.
“Hành Giả? Là ai thế?” Yến Thiên Hành nghe không hiểu hỏi.
Kim Kỵ Dung liếc xéo cậu ta một cái: “Từng xem Tây Du Ký chưa? Bình thường ở trong Tây Du Ký Tôn Ngộ Không hay tự xưng là gì?”
“Lão Tôn, tôi nhớ câu lời kịch mà Tôn Ngộ Không thường nói nhất chính là này, ăn một gậy của lão Tôn đây.” Yến Thiên Hành không chút nghĩ ngợi đáp.
“Ăn cái em gái nhà cậu, một gậy của tôi đập vỡ cái não cá vàng của cậu trước ấy.” Kim Kỵ Dung tức giận tới choáng váng cả đầu.
Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười nói: “Là Tôn Hành Giả. Tôn Ngộ Không xưng mình là Tôn Hành Giả. Hành Giả là từ dùng trong Phật giáo, là chỉ Phật tử xuất gia mà chưa cắt tóc đi tu. Tuy Tôn Ngộ Không đã bái Đường Tăng làm thấy, nhưng ngài chưa cắt tóc đi tu, vì vậy chỉ có thể coi là Hành Giả.”
Yến Thiên Hành nghe xong lời giải thích của Hoàng Tử Hiên mới rõ ràng, ồ một tiếng, tiếp đó lại nghi ngờ hỏi: “Vậy tại sao phải bảo vệ kĩ càng hồ sơ của những hòa thượng tục gia này như vậy?”
“…” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái.
Kim Kỵ Dung nhức đầu xoa huyệt Thái Dương, bất lực nói: “Tôi thực sự là chịu thua cậu rồi, Hành Giả này không phải Hành Giả kia đâu em trai. Thôi thôi, cậu đừng nói chuyện nữa, lần khác tôi nói rõ ràng với cậu sau.”
Nói rồi Kim Kỵ Dung bèn nói đến chuyện hồ sơ của Hành Giả này, hồ sơ của Hành Giả chẳng những được liệt vào tuyệt mật cấp S, mà còn được phân chia đến hệ thống cảnh sát. Nói cách khác, những Hành Giả này thật ra phục vụ cho hệ thống cảnh sát.
Từng Hành Giả đều có một danh hiệu độc lập, từ 0001 trở đi lần lượt dựa theo thứ tự trước sau để xếp, danh hiệu của mỗi người đều sẽ khắc vào biển hiệu thân phận bằng vàng. Còn về tác dụng tồn tại của Hành Giả chính là nằm vùng. Những Hành Giả này không đơn thuần chỉ nằm vùng trong các thế lực ngầm thế lực ma túy, hiệp trợ cảnh sát vây bắt tội phạm. Còn có thể nằm vùng vào các lĩnh vực của xã hội, phàm là chỗ cần Hành Giả hỗ trợ cảnh sát thì Hành Giả sẽ chấp hành nhiệm vụ nằm vùng vô điều kiện.
Kim Kỵ Dung lén vào hồ sơ Hành Giả chưa đầy mấy phút đã bị phát hiện, cho nên anh ta không thể không vội vàng lui ra ngoài, nhưng may mà anh ta đã tìm được tất cả hồ sơ của Hành Giả số 0009.
“Tôi hiểu rồi, Hành Giả mà anh Kim nói chính là cảnh sát không bị người khác biết. Tôi còn tưởng rằng nằm vùng chỉ tồn tại ở tiểu thuyết hoặc là trong phim ảnh thôi chứ, thì ra trong hiện thực cũng có thật.” Sau khi nghe xong, Yến Thiên Hành bừng tỉnh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT