Bị Hoàng Tử Hiên đá một cú vào trong vách tường, Vũ Đại lại lần nữa phun ra một ngụm máu, động tĩnh nhỏ này lập tức gọi hồn của các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ về. Nam Cung Nghiêu mau chóng bảo mấy tên đệ tử đến đó, mấy tên đệ tử vội vội vàng vàng chạy tới, thận trọng kéo Vũ Đại từ trên tường xuống.
Lúc này Vũ Đại yếu ớt vô cùng, cả khuôn mặt hoàn toàn trắng bệch. Nam Cung Nghiêu vén quần áo của anh ta lên xem, trên bụng thình lình lưu lại một vết chân ứ máu. Nhìn thấy dấu chân này, Nam Cung Nghiêu biến sắc. Mới vừa rồi Vũ Đại đánh lén vào lúc những người khác không chuẩn bị, người đó cũng ra tay ở lúc người khác không chuẩn bị, thế nên Nam Cung Nghiêu vẫn chưa thấy rõ đối phương có tu vi thế nào. Nhưng nhìn từ sức lực của một cước này thì tất nhiên sẽ không thấp hơn mình.
“Anh ra tay quá độc ác rồi đấy, muốn đánh Vũ sư huynh của bọn tôi đến chết sao? Nếu như Vũ sư huynh có chuyện bất trắc, đạo quán nhà họ Vũ chúng tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.” Đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ tức giận nói.
“Các người thật đúng là chó điên cắn bậy người. Lúc anh ta đánh lén Hạ Mạt, chẳng phải muốn đánh đến chết ư? Bây giờ chẳng qua bọn tôi chỉ dùng gậy ông đập lưng ông, dù cho anh ta có chết thì cũng là đáng đời!” Trương Tiểu Lệ nhìn thấy Vũ Đại bị Hoàng Tử Hiên đã một cú như vậy thì trong lòng cực kì suиɠ sướиɠ, cuối cùng cũng coi như đã xả được giận.
“Cô Trương nói lời này thật không có lương tâm. Tiếc cho Vũ sư huynh của bọn tôi vẫn luôn thích cô.” Tên đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ căm giận bất bình đứng lên thay Vũ Đại.
Trương Tiểu Lệ ngắt lời: “Ai mà thèm anh ta thích? Tôi đã nói tôi có bạn trai rồi. Các người cũng nhìn thấy rồi đấy, bạn trai tôi rất lợi hại. Các người còn không đi thì tôi sẽ bảo anh ấy đá từng người các người lên tường đấy, không kéo xuống được nữa đâu.”
“Ha ha ha…” Các đệ tử của đạo quán nhà họ Trương đều cười ha ha.
Cảnh tượng ban đầu là đạo quán nhà họ Trương thua mãi, bị đạo quán nhà họ Vũ chế giễu. Bây giờ chỉ vì người nọ tung ra một cú đã mà cục diện đã bị nghịch chuyển, đến lượt đạo quán nhà họ Vũ bị giễu cợt. Chớ nói đến đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ không nhịn được mà ngay bản thân Nam Cung Nghiêu cũng khó có thể chịu được bị cảnh bị trào phúng.
“Thật là một cú đá lợi hại, thật mạnh. Nếu trong đạo quán nhà họ Trương đã có người lợi hại thế, thì Nam Cung Nghiêu tôi đây lại ngứa nghề muốn lĩnh giáo mấy chiêu.” Nam Cung Nghiêu âm trầm đứng lên đi về phía Hoàng Tử Hiên.
Đây là việc giữa hai đạo quán nhà họ Trương và nhà họ Vũ, mặc dù trong lòng Hoàng Tử Hiên nghiêng về nhà họ Trương, nhưng ban đầu cũng không có ý định nhúng tay, dù sao anh cũng là người ngoài. Nhưng Vũ Đại đánh lén Hạ Mạt, anh không ra tay không được. Nếu đã ra tay rồi thì Hoàng Tử Hiên cũng không ngại ra tay một lần nữa, coi như ăn no thì đi tiêu cơm.
“Lĩnh giáo mấy chiêu, sợ anh không có bản lãnh cao đến vậy.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười nhìn Nam Cung Nghiêu.
Vẻ mặt Nam Cung Nghiêu trầm xuống. Anh ta chính là người tu võ Càn Khôn kỳ tam phẩm, là người tu võ chỉ còn cách nội gia một bước ngắn. Nhìn khắp toàn bộ Long Thành, cũng là hạng lông phượng sừng lân. Lúc này Hoàng Tử Hiên lại nói mình không có bản lĩnh lĩnh giáo mấy chiêu của anh, điều này làm cho Nam Cung Nghiêu tự phụ không thể nhẫn nhịn được, cắn răng nghiến lợi ôm quyền nói: “Vậy thử xem.”
Lời còn chưa dứt, Nam Cung Nghiêu lại lần nữa thi triển quyền giống lần đầu tiên đối phó với Tôn Khải Kiệt. Nội kình của Càn Khôn kỳ tam phẩm phóng ra ngoài trong nháy mắt, cho Hoàng Tử Hiên một kích như sấm sét về mặt khí thế trước.
Nhìn Nam Cung Nghiêu thi triển ra kỹ xảo võ công này, vẻ mặt các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ liền lộ ra sự hả hê, họ chỉ chờ xem kịch hay, chờ xem Hoàng Tử Hiên bị một quyền đánh bay.
Lúc này ngay cả đệ tử đạo quán nhà họ Trương cũng lau mồ hôi thay Hoàng Tử Hiên, dù sao bọn họ vẫn không rõ rốt cuộc Hoàng Tử Hiên có tu vi đến đâu. Còn tưởng rằng anh đá Vũ Đại một cước kia là bởi vì Vũ Đại không phòng bị.
Lần này cũng chỉ có mấy người hiểu rõ tu vi của Hoàng Tử Hiên là tỏ vẻ mặt tự nhiên, hoàn toàn không lo cho Hoàng Tử Hiên. Người tu võ nội gia đối phó với người tu võ ngoại gia giống như voi đối phó với một con cừu nhỏ, nếu muốn gϊếŧ chết con cừu nhỏ thì chẳng qua chỉ cần một cú đá.
“Chiêu này thật không tệ, có điều đối phó với tôi thì còn kém một chút.” Bản thân Hoàng Tử Hiên càng nhẹ nhàng như không, chỉ thấy một tay anh chắp sau lưng, cái tay còn lại khẽ giơ lên, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Thiên La Chưởng!
Hoàng Tử Hiên thi triển ra ngón võ độc môn của nhà họ Hoàng, đầu tiên nội lực tuôn từ kinh mạch ra năm ngón tay, tiếp đó khuếch tán ra một chưởng phong tựa như thiên la địa võng, bao vây nắm đấm của Nam Cung Nghiêu trong đó.
Nam Cung Nghiêu biến sắc, anh ta có thể cảm nhận rõ ràng quả đấm của mình bị một sức lực vô hình phong tỏa, khiến nội kình mà anh ta ngưng tụ vào nắm đấm hoàn toàn là không có cách nào phóng ra ngoài. Mà nội kình không thể phóng ra ngoài thì uy lực của quyền này sẽ giảm bớt rất nhiều, hoàn toàn không phát huy được một phần mười.
Vậy cũng đành, nhưng điều kinh khủng hơn là bàn tay của anh rõ ràng cách mình chỉ có một tấc, nhưng mình đã cảm thấy đau đớn. Một cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ nắm tay, hình như có một bàn tay vô hình đang nắm lấy nắm đấm của anh ta, đang dần dần phát lực.
Nam Cung Nghiêu cũng không biết đây chính là chỗ lợi hại của Thiên La Chưởng. Khi nội lực tựa như thiên la địa võng co lại về phía mục tiêu, dù bàn tay của Hoàng Tử Hiên không đụng tới mục tiêu công kích, nội lực cũng sẽ tấn công mục tiêu trước một bước.
“A…” Nam Cung Nghiêu không nhịn được mà hét thảm một tiếng, sau đó bàn tay của Hoàng Tử Hiên mới bọc lấy nắm đấm của anh ta, năm ngón tay đặt trên năm khớp xương của anh ta.
“Tôi đã nói rồi, với bản lĩnh của anh vẫn chưa xin lĩnh giáo nổi mấy chiêu.” Hoàng Tử Hiên nhếch miệng cười, năm ngón tay dùng sức đè xuống.
Rắc rắc rắc rắc…
Nội lực mạnh mẽ trút vào trong khớp xương của Nam Cung Nghiêu, khớp xương yếu ớt của Nam Cung Nghiêu hoàn toàn không chịu nổi nội lực của Hoàng Tử Hiên, từng khớp một bị bẻ nát trong nháy mắt.
Lúc các đệ tử nghe thấy đợt tiếng xương gãy răng rắc này thì đều lộ ra biểu cảm kinh hãi. Một chiêu! Vẻn vẹn chỉ là một chiêu, Hoàng Tử Hiên đã khiến một người tu võ Càn Khôn kỳ tam phẩm bị thua, còn thua thê thảm đau đớn như vậy.
Một người có thể đánh bại người tu võ Càn Khôn kỳ tam phẩm sẽ có tu vi cỡ nào đây?
Người tu võ nội gia!
Năm chữ này lập tức hiện lên trong đầu các đệ tử, tiếp đó chỉ thấy họ lộ ra thần sắc càng kinh hãi hơn. Người tu võ nội gia đấy, so với Càn Khôn kỳ tam phẩm thì đấy mới là lông phượng sừng lân trong lông phượng sừng lân. Họ tưởng là cả đời này cũng không có duyên nhìn thấy một người tu võ nội gia, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, ngày hôm nay lại xuất hiện một vị.
Mỗi một đệ tử đều nhìn Hoàng Tử Hiên như đang xem gấu trúc, đáy mắt tràn đầy sùng bái. Nếu như không phải trường hợp không phù hợp thì họ đã xông lên chụp ảnh xin chữ kí với Hoàng Tử Hiên rồi.
Phịch!
Trong lúc bọn họ kích động, vì không chịu nổi cơn đau gãy xương, hai đầu gối Nam Cung Nghiêu quỳ xuống đất không chịu khống chế. Trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh do vô cùng đau đớn.
Nam Cung Nghiêu thề, anh ta tập võ từ nhỏ, từng bị thương không ít lần song chưa từng có lần nào giống như lần này, khiến cả người anh ta không thể nhúc nhích. Không chỉ là khớp xương đau vì gãy lìa mà còn có khí chảy tán loạn trong cơ thể đánh vào lục phủ ngũ tạng của anh ta, làm toàn bộ cơ quan bên trong của anh ta đều đau đến mức không chịu nổi.
Hoàng Tử Hiên cười buông tay anh ta ra, chỉ thấy Nam Cung Nghiêu ngã phịch xuống dưới chân mình vì mất đi lực chống đỡ. Nhưng ánh mắt anh ta không cam lòng vẫn nhìn mình lom lom, vẻ chết không nhắm mắt.
“Đại sư huynh.” Đến tận lúc bấy các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ mới phản ứng lại, mấy tay đệ tử kinh hãi chạy lên kéo Nam Cung Nghiêu từ dưới đất dậy.
Cả người Nam Cung Nghiêu đau đớn, không có một chút sức lực nào, yếu ớt nói: “Chúng ta đi.”
Vũ Đại bị thương, bây giờ Nam Cung Nghiêu cũng bị thương, các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ không còn bất kỳ chỗ dựa nào nữa, nên tất nhiên là lăn một vòng đỡ Vũ Đại và Nam Cung Nghiêu chạy trối chết.
“Lần này chỉ dạy dỗ các người bấy nhiêu thôi, lần sau quay lại đạo quán nhà họ Trương quấy rối thì chắc chắn sẽ khiến các người có đến mà không có về.” Trương Tiểu Lệ nhân cơ hội cáo mượn oai hùm lớn tiếng cảnh cáo.
Các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ đều rùng mình một cái, tiếp đó vội vàng biến mất khỏi phạm vi đạo quán nhà họ Trương với tốc độ nhanh nhất.
“Ha ha ha…” Nhìn thấy các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ hung hăng chạy tới cuối cùng phải cụp đuôi chạy trốn, các đệ tử đạo quán nhà họ Trương đua nhau cười ha hả, trong lòng đều cảm thấy vô cùng hả hê.
Ông Trương cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Hoàng Tử Hiên với vẻ cảm kích: “Lần này may nhờ có cháu, nếu không đạo quán nhà họ Trương của bác sẽ trở thành trò hề mất.”
“Bác Trương khách sáo rồi, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là điều nên làm. Vả lại cháu còn có tình cảm qua lại với Tiểu Lệ và Hạ Mạt, bạn bè gặp nạn, càng nên giúp đỡ.” Hoàng Tử Hiên mỉm cười nói.
Ông Trương nghe thấy lời này của Hoàng Tử Hiên, trong ánh mắt càng toát ra vẻ khen ngợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT