Nam Cung Nghiêu vừa động đậy đã kèm theo một nội kình cực kì mạnh mẽ, một khi luồng nội kình này phóng ra ngoài thì các đệ tử xung quanh lập tức có cảm giác bí bách trong ngực, nhao nhao lui lại ngay.
Quả nhiên Nam Cung Nghiêu này có vốn liếng để tự kiêu!
Ngay cả Hoàng Tử Hiên lúc cảm nhận được luồng nội kình này cũng khá bất ngờ. Anh âm thầm đánh giá Tôn Khải Kiệt không phải đối thủ của Nam Cung Nghiêu, lần cậy mạnh này của anh ta quả thực không phải hành động sáng suốt.
Ầm!
Giữa lúc Hoàng Tử Hiên nghĩ những điều này, Nam Cung Nghiêu và Tôn Khải Kiệt đã đối một quyền, trong đạo quán phát ra một âm thanh vang rền. Ngay sau đó, không ngoài dự liệu, chỉ thấy Tôn Khải Kiệt liên tiếp lui về phía sau, trong quá trình lùi về phía sau anh ta cố hết sức muốn ổn định thân hình, nhưng nội kình của Nam Cung Nghiêu thực sự quá lợi hại, anh ta hoàn toàn không thể chống lại được.
Phịch!
Quả nhiên, sau khi liên tiếp lui về phía sau mười mấy bước, Tôn Khải Kiệt ngồi phệt mông xuống mặt đất, ôm ngực phun ra một ngụm máu. Mà nhìn những nơi anh ta đi qua, vết chân nào cũng đều ấn sâu xuống nền đất. Bởi vậy có thể thấy được, quyền này của Nam Cung Nghiêu đã bỏ ra bao nhiêu lực nội kình.
“Đại sư huynh!” Nhìn thấy Tôn Khải Kiệt phun máu, một đám đệ tử vây lại, vô cùng căng thẳng.
Ông Trương, Hạ Mạt và Trương Tiểu Lệ cũng biến sắc. Họ vốn cho là Càn Khôn nhị phẩm đấu với Càn Khôn tam phẩm thì thế nào cũng không kém quá xa. Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, ở dưới tay của Nam Cung Nghiêu, Tôn Khải Kiệt còn chẳng dùng được lấy một chiêu.
Hay cho một quyền uy lực mạnh mẽ!
Ánh mắt Hoàng Tử Hiên sáng ngời, cũng bị quyền này của Nam Cung Nghiêu làm cho kinh ngạc. Không biết đây là kĩ xảo võ thuật ngoại công gì, nhưng trong nháy mắt nội kình phóng ra ngoài, nắm đấm như tỏa khắp bốn phía, khi nắm đấm đấm trúng đối phương lại lập tức phóng ra bên ngoài. Trong lúc co rút, uy lực bản thân còn mạnh hơn so với đánh thẳng ra rất nhiều.
“Ha ha ha, tao đã nói thế nào ấy nhỉ? Đã nói mày hoàn toàn không đánh lại sư huynh tao, bọn mày còn không tin, bây giờ tin chưa?” Vũ Đại nhìn thấy Tôn Khải Kiệt bị Nam Cung Nghiêu đánh cho một quyền tới thổ huyết thì cười ha ha trào phúng.
“Không nhìn xem đại sư huynh của bọn tao là ai, nhìn khắp toàn bộ đạo quán ở Long Thành này, còn có mấy người là đối thủ của đại sư huynh chứ? Ha ha ha…” Các để tử khác của đạo quán nhà họ Vũ cũng nhao nhao bật cười.
Đạo quán nhà họ Trương nghe sự sỉ nhục ấy thì ai nấy đều cứng cổ, cơn tức giận xông lên trừng mắt nhìn đám đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ, hận không thể ăn sống nuốt tươi bọn họ.
“Nói những thứ này làm cái gì?” Dù sao Nam Cung Nghiêu vẫn muốn giữ lại ấn tượng trước mặt Hạ Mạt, vừa nghe các sư đệ đều đang cười nhạo đạo quán nhà họ Trương thì làm ra vẻ tức giận khiển trách.
Một đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ cười hì hì: “Sư huynh, bọn em cũng chỉ nói sự thật thôi mà. Trong đạo quán nhà họ Trương bọn họ thì võ công của Tôn Khải Kiệt là lợi hại nhất, ngay cả nó cũng không phải đối thủ của anh thì những người khác chỉ có thể đứng nhìn thôi.”
“Nếu đánh không lại, vậy thì chịu thua đi. Chỉ cần đạo quán nhà họ Trương thừa nhận không bằng đạo quán nhà họ Vũ bọn tôi thì bọn tôi lập tức đi liền.” Một tay đệ tử khác nói.
“Đúng thế đúng thế, thua rồi thì phải nhận mình sợ, ha ha.” Những đệ tử khác nhao nhao ồn ào.
“Muốn để bọn tôi chịu thua, không có cửa đó đâu! Đạo quán nhà họ Trương chẳng có gì hết, chỉ có mỗi người. Chỉ cần đạo quán nhà họ Trương còn có một người đứng được thì sẽ không cúi đầu giống các người.” Trương Tiểu Lệ bị chọc tức, tiến lên phía trước một bước, nói: “Tôi lên trước, anh có bản lĩnh đánh bại một người, lẽ nào còn có bản lĩnh đánh bại mọi người bọn tôi sao?”
“Tiểu Lệ, không được làm loạn.” Trong lòng ông Trương trùng xuống, ngay cả Tôn Khải Kiệt cũng không phải là đối thủ của Nam Cung Nghiêu, Trương Tiểu Lệ đi tới càng tự chuốc khổ.
“Ba, con không làm loạn. Con là con gái ba, còn là người thừa kế tương lai của đạo quán nhà họ Trương. Cho dù có chết, con cũng không cho phép có người chà đạp tôn nghiêm của đạo quán.” Trương Tiểu Lệ kiên định nói.
“Bọn con cũng vậy, sư phụ, bọn con là đồ đệ của người, là đệ tử của đạo quán nhà họ Trương. Bọn con cũng không cho phép có người chà đạp tôn nghiêm của đạo quán.” Những đệ tử khác bị Trương Tiểu Lệ lôi kéo, nội tâm dấy lên tình cảm mênh mang.
Ông Trương nhìn thấy mỗi một người bọn họ đều nguyện dốc sức vì đạo quán thì không khỏi vui mừng gật đầu nói: “Được được được, các con đều là đồ đệ ngoan của sư phụ, đệ tử ngoan của đạo quán. Sư phụ xin nhận tấm lòng của các con. Nhưng các con không phải là đối thủ của cậu ta, sư phụ không cho phép các con lấy trứng chọi đá.”
“Ba, con không thử thì làm sao biết chúng ta không được. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nắm đấm của một người không đánh lại anh ta, lẽ nào mười người vẫn không được sao? Dù cho mười người không được, chúng ta còn có một trăm người, hai trăm người, thế nào cũng có thể đánh ngã anh ta.” Trương Tiểu Lệ kiên trì nói.
“Ái chà chà, cô Trương đúng là ăn to nói lớn. Đây là ỷ thế hiếp người, muốn thay nhau đánh đại sư huynh bọn tôi đấy à? Lời như vậy được nói ra từ miệng cô thật khiến người ta bất ngờ. Không ngờ rằng đường đường là đạo quán nhà họ Trương lại chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn này mới có cơ hội thắng.” Trương Tiểu Lệ vừa dứt lời, một tên đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ đã nở nụ cười trào phúng.
Trương Tiểu Lệ à một tiếng, cười: “Không phải các người đến phá quán sao? Nếu đã là phá quán, đương nhiên phải đánh ngã các đệ tử của đạo quán bọn tôi mới tính là thành công. Nếu không các người chỉ đánh bại một đệ tử, cũng chỉ có thể coi là đấu tay đôi thôi.”
“…” Lời nói này khiến các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ ngây ngẩn cả người, ai nấy đều há miệng, nhưng không có lời nào để cãi lại. Chợt nghĩ, quả thật là như thế. Nghĩ lại cẩn thận càng không có vấn đề gì, vì vậy bọn họ á khẩu không trả lời được.
Hoàng Tử Hiên hơi cong khóe môi, lộ ra một nụ cười. Anh phát hiện bình thường đầu óc Trương Tiểu Lệ không nhanh nhạy, nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt thì chỉ số IQ lập tức tăng vọt. Hơn nữa hình thức tư duy xảo trá tai quái, hoàn toàn khiến người khác không tiếp chiêu được.
“Nếu cô Trương đã nói như vậy thì từng người từng người lên là được rồi.” Giữa lúc các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ á khẩu không trả lời được, Nam Cung Nghiêu tỏ vẻ dửng dưng, mở miệng nói.
“Sư huynh, chuyện này tuyệt đối không được. Họ nhiều người như vậy, từng người từng người lên, sẽ tiêu hao hết nội kình của anh đấy.” Vũ Đại lập tức không đồng ý nói.
“Không sao cả.” Nam Cung Nghiêu chắp tay sau lưng, tỏ vẻ như cao nhân lánh đời, lắc đầu nói: “Dù cho đánh ngã toàn bộ bọn họ cũng sẽ không tiêu hao bao nhiêu nội kình của anh.”
“Chờ anh làm được rồi hẵng nói đi, hiện tại tinh tướng cho ai xem?” Trương Tiểu Lệ hừ một tiếng, ra chiều sắp xông lên.
“Đứng lại!” Ông Trương quát to một tiếng, bước tới trước mặt Trương Tiểu Lệ, dùng bóng lưng cao thẳng nói với một đám đệ tử đạo quán nhà họ Trương ở phía sau: “Dù cho phải đánh, cũng phải bắt đầu từ chủ quán như tôi trước.”
Nam Cung Nghiêu cười tự phụ: “Vẫn luôn không có cơ hội lĩnh giáo công phu của chủ quán Trương. Chủ quán Trương, xin mời.”
Ông Trương cũng không nói nhiều, cất bước chậm rãi đi tới trung gian.
Để tỏ lòng tôn trọng, Nam Cung Nghiêu cũng bước tới phía ông Trương.
Hai người đều đứng vững ở chính giữa, sau đó Nam Cung Nghiêu chắp tay với ông Trương: “Nam Cung Nghiêu của đạo quán nhà họ Vũ xin chủ quán Trương chỉ giáo.”
Nhìn thấy Nam Cung Nghiêu hành lễ chỉ giáo với ông Trương một cách quy củ, Hoàng Tử Hiên cười một cái, nghĩ thầm tay Nam Cung Nghiêu này không phải hoàn toàn không hiểu quy củ, ít nhất lúc đối mặt với bề trên trong ngành vẫn có đủ lễ nghĩa. Nhưng nếu như anh biết Nam Cung Nghiêu mến mộ Hạ Mạt đã lâu, luôn muốn cưới Hạ Mạt thì sẽ hiểu rõ tất cả đều là Nam Cung Nghiêu đang giả bộ, anh ta chỉ là không muốn ấn tượng của ông Trương đối với mình quá kém mà thôi.
Mặc dù ông Trương lớn tuổi hơn Nam Cung Nghiêu, nhưng vẫn đáp lễ lại theo quy củ.
“Chủ quán Trương, vậy vãn bối xin chỉ giáo.” Sau khi hai người hành lễ xong, Nam Cung Nghiêu liền bắt đầu tấn công trước.
Tu vi của ông Trương mới chỉ là Càn Khôn kỳ nhất phẩm, các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ hoàn toàn không cảm thấy cuộc tỷ thí này có vẻ hồi hộp gì. Dưới cái nhìn của bọn họ, ngay cả Tôn Khải Kiệt cũng bị đánh hộc máu thì tất nhiên ông Trương cũng có kết cục này.
Ôm tâm trạng như vậy, các đệ tử của đạo quán nhà họ Vũ nhao nhao mở to hai mắt nhìn, chờ xem ông Trương bị Nam Cung Nghiêu đấm một quyền bay đi giống như Tôn Khải Kiệt. Thậm chí họ đã chuẩn bị xong để cười rồi, một khi ông Trương rơi xuống đất thì sẽ phát ra tiếng cười nhạo.
Nhưng mà sau một chiêu, ông Trương không hề bị đánh ngã, mọi người chỉ thấy ông tránh nắm đấm của Nam Cung Nghiêu một cách xảo diệu, cả người vòng qua bên cạnh anh ta, nhanh chóng đập một chưởng về phía Nam Cung Nghiêu.
Nam Cung Nghiêu phản ứng cực nhanh, không kịp thu quyền, nghiêng người hạ xuống, không tránh mà dùng bả vai tấn công hai chân ông Trương.
Vù!
Một luồng gió mạnh kéo tới, nội kình của Nam Cung Nghiêu từ bả vai phóng ra ngoài. Chưa đụng tới hai chân ông Trương đã làm hai chân ông Trương cảm nhận được cơn đau đớn, nội kình này kéo tới như luồng gió lạnh, đâm vào giữa hai chân như thể kim đâm vậy.
Ông Trương biến sắc, không kịp suy nghĩ nhiều, hai chân nhảy lên một cái. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ông Trương vừa nhảy, đã lướt qua bả vai Nam Cung Nghiêu.
Vù…
Các đệ tử của đạo quán nhà họ Trương nhìn thấy ông Trương tránh thoát được nguy hiểm thì đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức, họ đã nhìn thấy hình ảnh làm mình căng thẳng thêm một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT