“Đúng vậy.” Hoàng Tử Hiên gật đầu đầy chắc nịt, tiện tay chỉ một cái: “Cô nhìn ông cụ bán cà rốt ở bên kia đi, năm nay ông ấy đã gần sáu mươi tám rồi. Ông chỉ có một đứa con, nhưng ba năm trước cậu ấy đã bỏ mạng trong một vụ tai nạn xe cộ. Đối phương là một kẻ có quyền thế, chút tiền bồi thường cũng bị con dâu cuỗm đi mất, để lại đứa cháu nhỏ cho mình ông ấy lo. Bây giờ ông ấy chỉ có thể dựa vào việc bán thức ăn mà nuôi cháu mình.”
Nói xong, anh lại chỉ một người phụ nữ trung niên: “Nhìn cô ấy nữa kìa, là một người góa chồng, vì có quá nhiều con, ba nữ một nam, nên cô ấy không lấy thêm ai được nữa. Để nuôi cho đám trẻ học đại học, ngày nào cô ấy cũng đi sớm về khuya, buôn bưng bán gánh.”
“Còn hai vợ chồng trẻ kia kìa, đứa con năm tuổi của họ bị bệnh bạch cầu.”
“Thật ra thì người mổ heo không thiếu tiền, nhưng con anh ta nghiện ngập, bị đưa vào trại cải tạo.”
“…”
Hoàng Tử Hiên vừa đi vừa nhỏ giọng kể cho Lê Mỹ Gia nghe những câu chuyện phía sau từng người trong khu chợ, giống như lời nói ban đầu của anh vậy. Bên ngoài thì nó là một cái chợ thôi, nhưng đi vào trong rồi, cô mới có thể cảm nhận được hàng trăm sắc thái của cuộc sống.
Lê Mỹ Gia đi bên cạnh, nghe xong cũng hiểu thật ra Hoàng Tử Hiên có ý gì. Anh đặc biệt đưa cô đến đây là muốn cô gặp những người bất hạnh này, để cô hiểu được rằng, trên đời này còn rất nhiều người có số phận lận đận hơn mình rất nhiều rất nhiều. Nếu so với bọn họ, cô đã may mắn hơn gấp trăm, nghìn lần.
“Cẩn thận.”
Đang lúc Lê Mỹ Gia ngây ra, tay Hoàng Tử Hiên đột nhiên ôm lấy thắt lưng cô, ôm cô vào trong lòng mình.
Bụp!
Trán của Lê Mỹ Gia đụng vào ngực Hoàng Tử Hiên, chuyện này không những khiến cô thấy đau, mà còn khiến cô giật mình một phen. Cô không ngờ Hoàng Tử Hiên bên ngoài nhìn yếu ớt lại có một phần ngực rắn chắc như vậy!
“Ối trời em gái à, chị nói này, em đang nghĩ cái gì đấy? Chị đây đã nhấn còi inh ỏi cả lên, vậy mà em vẫn không nghe được!” Một người phụ nữ đi xe điện kia suýt đụng vào Lê Mỹ Gia ngạc nhiên nói.
“Ngại quá chị ạ.” Hoàng Tử Hiên cười xin lỗi thay Lê Mỹ Gia.
“Tôi không sao, sợ đụng phải vợ cậu thôi. Được rồi, tôi phải đi giao thức ăn, không nói nữa.” Người kia bảo xong thì vặn tay ga xe điện của mình lên, phóng vụt đi mất.
Vốn là Lê Mỹ Gia cảm thấy bị Hoàng Tử Hiên ôm cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng nghe người kia bảo mình là vợ Hoàng Tử Hiên, mặt cô bèn đỏ bừng lên, vội vã tách khỏi ngực của anh.
Hoàng Tử Hiên xoa mũi bảo: “Đi thôi, đi mua đồ ăn, cô muốn ăn gì?”
“Chọn đại đi, cảm ơn anh. Nếu so sánh với bọn họ, tôi đúng là may mắn hơn nhiều.” Lê Mỹ Gia nhìn anh một cái đầy chân thành, những khúc mắc tích tụ trong lòng cũng đã được hóa giải.
“Hạnh phúc thì đa phần mọi người đều giống nhau, nhưng người bất hạnh lại không có điểm dừng.” Hoàng Tử Hiên nói xong thì hỏi: “Có muốn ăn cá không?”
Lê Mỹ Gia gật đầu, ngừng một chút lại nói: “Muốn ăn thịt kho tàu nữa.”
“Thịt kho tàu à.” Hoàng Tử Hiên suy nghĩ: “Vậy mua hai con cá trích đi. Cá trích với thịt kho tàu, hương vị không tồi!”
Lê Mỹ Gia cũng không hiểu mấy cái này, bèn bảo: “Anh quyết định đi.”
Thế là hai người bắt đầu đi mua đồ ăn, trước là chọn thịt. Lê Mỹ Gia thì nói là ăn đại đấy, nhưng bắt đầu rồi thì hứng cả lên, không chỉ muốn ăn thịt kho mà còn muốn ăn tôm lột, muốn húp canh sườn với củ từ…
Dựa theo yêu cầu của cô, Hoàng Tử Hiên mua một loạt loại thịt ở khu thịt, đoạn mới đi sang khu rau dưa. Từ xa, anh đã nghe có người đón lấy mình: “Tiểu Hoàng, tới mua thức ăn đấy à?”
“Đúng rồi thím Lý.” Hoàng Tử Hiên đi qua chỗ thím Lý ở khu rau dưa.
“Hôm nay cậu muốn mua gì? Thím biết cậu cũng nên đến mua thức ăn rồi, nên giữ lại cho cậu một mẻ mới đấy.” Thím Lý nhiệt tình bảo.
Hoàng Tử Hiên cười gật đầu, bản thân anh vẫn hay tới đây, chỉ cần có lòng nhớ thì không khó đoán ra khi nào anh tới nữa.
“Có chút măng tây, củ từ, nấm đông cô, nấm bào ngư…” Hoàng Tử Hiên liệt kê ra một loạt những loại rau để nấu với thịt.
Thím Lý nhanh tay nhanh chân gói hết đồ Hoàng Tử Hiên cần vào bao, cuối cùng lại bảo Lê Mỹ Gia: “Cô bé, đưa giúp cho thím củ từ trong tay con với.”
“Củ từ?” Lê Mỹ Gia nhìn một loạt thứ trong tay mình, thắc mắc hỏi: “Cái nào là củ từ ạ?”
Thím Lý nghe vậy thì bật cười khúc khích: “Tiểu Hoàng, cô bạn gái này của cậu không phải là con gái nhà có tiền nào đấy chứ? Cả củ từ cũng không phân biệt được.”
Mặt Lê Mỹ Gia lập tức đỏ lên: “Cháu chỉ biết củ từ đã nấu lên thôi ạ.”
“Xem đi, thím đoán đúng rồi. Chỉ có đứa trẻ con nhà phủ quý mới không cần xuống bếp thôi. Tiểu Hoàng à, con ôm cô chiêu từ chốn nào về đấy?” Thím Lý trêu chọc.
“Con cũng đâu ôm ai đâu, đây chẳng phải là một ngày nọ con đang ngủ, tự dưng có cô gái xinh đẹp hạ từ trên trời xuống, hỏi con có thể thu nhận cô ấy không đấy. Con mềm lòng nên đồng ý rồi.” Hoàng Tử Hiên vui đùa rút hai củ từ ra đưa cho bà.
“Ha ha, lại ba hoa rồi.” Thím Lý bị Hoàng Tử Hiên chọc cho cười, nhận lấy củ từ, bỏ vào trong cái bọc to rồi bắt đầu tán gẫu.
Hai người không nghĩ gì nhiều mà cứ trêu qua chọc lại, trái lại, Lê Mỹ Gia bị làm cho xấu hổ đến đỏ cả mặt. Vốn cô đã thấy mất mặt vì không biết phân biệt củ từ rồi, còn bị trêu thành bạn gái Hoàng Tử Hiên ôm về, điều này càng khiến cô thấy xấu hổ hơn.
“Được rồi, năm mươi ba, luật cũ, không tính số lẻ, đưa thím năm mươi là được.” Thím Lý gói xong hết thức ăn thì bảo.
“Cảm ơn thím Lý.” Hoàng Tử Hiên đưa cho thím Lý một tờ năm mươi, lại tiện tay nhận thêm một túi lớn toàn rau củ quả.
Thím Lý vui vẻ cười bảo: “Cô bé à, mắt con tốt lắm đấy! tiểu Hoàng là một cậu bé tốt, sống với nó cho hòa thuận, cậu ấy sẽ không khiến con chịu uất ức đâu!”
Khuôn mặt Lê Mỹ Gia đỏ lên, biết là chuyện này càng giải thích càng loạn, nên cũng để mặt cho bà hiểu lầm.
Hiếm khi nào Hoàng Tử Hiên nhìn thấy Lê Mỹ Gia lộ ra dáng vẻ một cô vợ nhỏ, lòng bèn muốn trêu: “Có nghe chưa bà xã, ông xã toàn năng như anh đây, có đốt đèn lồng tìm khắp cũng không thấy đâu!”
Lê Mỹ Gia cười đáp lại mà xấu hổ khủng khiếp, lại tiện tay khoác lấy tay Hoàng Tử Hiên, vừa dùng sức dưới tay vừa bảo: “Nghe rồi, em đúng là vớ được của hời!”
Hoàng Tử Hiên đau đến mức hít một hồi khí lạnh, mắt liếc xuống nhìn ngực cô, cười ha ha: “Tìm được cô vợ vóc dáng đẹp thế này, cái lợi của anh cũng không nhỏ đâu!”
Lê Mỹ Gia nhìn theo tầm mắt anh, mắt thấy bản thân tự dán chặt vào tay anh, còn cọ cọ mấy cái, chẳng trách mặt người này thỏa mãn như vậy.
“Háo sắc!” Lê Mỹ Gia nhanh chóng buông lỏng tay anh ra, đi về phía trước vừa vội vừa gấp.
“A, vợ ơi, đợi anh với!” Hoàng Tử Hiên xách túi lớn túi nhỏ tươi cười đuổi theo.
Lê Mỹ Gia đưa lưng về phía Hoàng Tử Hiên cũng nhếch miệng nở một nụ cười, trên khuôn mặt lạnh lùng thoáng vẻ dịu dàng khó phát hiện được.
Trên đường về nhà, Lê Mỹ Gia làm như giận dữ không để ý tới Hoàng Tử Hiên. Anh cũng cho là cô giận thật, không dám chọc cô thêm nữa. Hai người im lặng về tới nhà. Lê Mỹ Gia vừa vào biệt thự là về thẳng phòng mình.
Hoàng Tử Hiên buồn bực nhức đầu, thật sự không rõ Lê Mỹ Gia giận mình chỗ nào nữa, anh chỉ đùa một chút thôi mà!
Suy nghĩ cẩn thận một lát Hoàng Tử Hiên cũng tự giác buông bỏ. Lòng dạ phụ nữ như đáy biển, anh không nghĩ mình có bản lĩnh đoán được tâm tư của người kia. Thế là anh xách túi nhỏ túi to vào trong bếp, xắn tay áo lên bắt đầu làm cơm chiều.
Bên này Hoàng Tử Hiên vừa phân loại thức ăn cho bữa tối ra, bỏ những thứ chưa cần dùng vào tủ lạnh, thì Lê Mỹ Gia cũng theo đi vào. Cô đã đổi sang một bộ quần áo mặc nhà khá rộng rãi, tóc rối cũng đã được buộc lên. Vừa vào thì cô đã bảo: “Để tôi rửa nguyên liệu cho.”
“Ơ…” Hoàng Tử Hiên không hiểu hỏi: “Cô không giận nữa à?”
“Tôi tức giận khi nào?” Lê Mỹ Gia hỏi lại.
“Cô không giận vậy sao dọc đường đi lại không nói gì, vừa vào nhà đã về phòng mình?” Hoàng Tử Hiên hỏi tiếp.
Lê Mỹ Gia thật sự không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào. Chẳng lẽ, cô phải nói với người này là, ban nãy mình chạy về phòng vì băng vệ sinh cần được thay mới sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT