Giọng của Giang Y Y lộ ra vẻ không tin tưởng, nhìn Hoàng Tử Hiên một cách nghi ngờ. Người này ái nhìn thế nào cũng không giống bác sĩ biết xem bệnh cho người khác, dù cho biết chút y thuật thì cũng nhất định là một tay gà mờ, thuộc về loại bịp bợm giang hồ.
“Cô Giang, cô đừng thấy Hoàng Tử Hiên còn trẻ mà khinh thường cậu ấy. Cho dù là tôi cũng không sánh bằng y thuật của cậu ấy.” Lưu Nhân Tông nghe vậy đã biết Giang Y Y hiểu lầm, liền vội vàng thay Hoàng Tử Hiên giải thích.
Giang Y Y trợn mắt thật to, trước khi cô ấy tới cũng đã tra xét cặn kẽ tư liệu về bệnh viện này ở trên mạng, càng ấn tượng sâu sắc đối với phó viện trưởng Lưu Nhân Tông này. Trong tài liệu giới thiệu, Lưu Nhân Tông là một vị bác sĩ uy tín khoa tổng hợp, còn có phong hàm cấp giáo sư, mỗi ngày đều có không ít bệnh nhân nghe danh mà đến xin chữa bệnh cho. Nhưng bây giờ, Lưu Nhân Tông lại nói y thuật của mình thua xa Hoàng Tử Hiên, vậy chẳng phải là y thuật của Hoàng Tử Hiên đã đến trình độ xuất thần nhập hóa rồi ư?
Vì sao mỗi lần nhìn thấy Hoàng Tử Hiên, thân phận của anh đều khác nhau vậy? Lúc thì là bạn của ông chủ quán bar, lúc thì là thầy Tần trong miệng ông chủ thôn trang Phong Ba, lúc lại là anh Tần được cục trưởng cục cảnh sát tôn kính, bây giờ lại là thần y trong miệng Lưu Nhân Tông. Giang Y Y rất hỗn loạn, người này không thể có một thân phận cố định sao?
“Viện trưởng Lưu, y thuật của anh ấy thực sự lợi hại như vậy sao?” Bạch Phi Nhi giống Giang Y Y, cũng kinh ngạc vô cùng.
Lưu Nhân Tông nghiêm túc gật đầu: “Nói là thần y cũng không ngoa.”
Ánh mắt Bạch Phi Nhi sáng lên, vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, cuối cùng tật mắt của Noãn Noãn cũng có hi vọng rồi.”
“Chú Hoàng có thể chữa khỏi mắt cho Noãn Noãn ạ?” Noãn Noãn mở to đôi mắt tròn xoe hỏi.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười: “Trước hết để chú Hoàng khám cho cháu đã nhé.”
Noãn Noãn dạ một tiếng, gật đầu, vỗ vỗ sô pha bên cạnh mình: “Vậy chú Hoàng đến đây đi.”
Hoàng Tử Hiên cười đi tới. Tuy Giang Y Y vẫn hoài nghi nhưng cũng không phản đối để anh thử xem. Thế là lúc anh đi tới bèn chủ động đứng lên nhường chỗ.
Hoàng Tử Hiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh Noãn Noãn, Noãn Noãn thân thiết dịch mông tới gần anh. Hoàng Tử Hiên cười kéo cổ tay của con bé, thăm dò mạch cho con bé. Nhìn từ mạch tượng, tố chất cơ thể của Noãn Noãn không tệ, được Bạch Phi Nhi nuôi rất tốt.
Sau khi thấy mạch tượng không có vấn đề, Hoàng Tử Hiên mới bắt đầu kiểm tra mắt Noãn Noãn. Ngay từ đầu lúc thấy Noãn Noãn, anh không nhận ra mắt con bé có vấn đề gì. Sau một phen kiểm tra tỉ mỉ càng không cảm thấy có vấn đề ở đâu. Con ngươi sáng ngời, giác mạc mắt cũng vô cùng rõ ràng, hoàn toàn không hỗn độn giống như những người mù khác.
“Đúng là lạ.” Hoàng Tử Hiên than một tiếng ở trong lòng, quay lại nhìn về phía Lưu Nhân Tông hỏi: “Ngài chắc chắn số liệu các mục về mắt của Noãn Noãn đều bình thường ư?”
“Tôi có thể chắc chắn trăm phần trăm về việc này, tôi đã xem qua báo cáo rồi. Bất kể là tiêu cự hay là độ nét của giác mạc đều vượt qua tiêu chuẩn người thường. Theo lý thuyết hẳn thị lực của Noãn Noãn rất tốt, nhưng thị lực vốn nên rất tốt lại gần như mù hẳn, việc này cực kì cổ quái.” Lưu Nhân Tông nói chắc nịch.
Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì nhíu mày. Quả là cổ quái, từ trước đến nay anh vẫn chưa gặp phải tật về mắt cổ quái như vậy.
“Anh có làm được không? Rốt cuộc có nhìn ra điều gì không?” Giang Y Y thấy anh không nói lời nào, nóng ruột mà hỏi.
Hoàng Tử Hiên liếc cô ấy một cái rồi nhìn thẳngvề phía Bạch Phi Nhi: “Cô vẫn chưa trả lời tôi câu hỏi vừa rồi. Từ khi sinh ra Noãn Noãn đã như vậy rồi ư?”
Bạch Phi Nhi áy náy nhìn Noãn Noãn gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy, Noãn Noãn vừa sinh ra mắt là di truyền tật mắt của tôi. Trước đây tôi giống Noãn Noãn, cũng gần như mù hoàn toàn.”
“Di truyền tật mắt của cô? Vậy thì sao cô lại chữa khỏi thế?” Hoàng Tử Hiên nghe xong lời này vội vàng hỏi.
Câu hỏi này làm ánh mắt Bạch Phi Nhi hiện lên vẻ khổ sở, trong chốc lát không biết trả lời thế nào mới tốt.
“Chẳng biết tại sao mắt của Phi Nhi lại đột nhiên khỏi, anh hỏi cô ấy, cô ấy cũng không biết trả lời anh thế nào.” Giang Y Y thấy vậy, bèn bịa ra một đáp án nói thay cô ấy.
Bạch Phi Nhi hết sức chột dạ, bị ánh mắt Hoàng Tử Hiên nhìn cho hoảng loạn, mất tự nhiên tránh đi.
“Thì ra Noãn Noãn di truyền tật mắt của cô. Vậy cha mẹ đời trước của cô có ai cũng như thế này không? Họ có đột nhiên khôi phục thị lực giống như cô không?” Lưu Nhân Tông không hề hoài nghi lời nói của Giang Y Y, ông ta theo nghề bác sĩ cả nửa cuộc đời, từng gặp rất nhiều bệnh nhân ly kỳ cổ quái, đã sớm thành thói quen rồi.
“Tôi cũng không biết, tôi là trẻ mồ côi, không biết cha mẹ là ai. Có lẽ tôi sinh ra đã có vấn đề ở mắt nên họ mới bỏ tôi.” Bạch Phi Nhi lắc đầu, mặc dù đã hơn hai mươi năm nhưng vẫn canh cánh trong lòng với chuyện bị ba mẹ vứt bỏ.
Lưu Nhân Tông nghe vậy thì hơi sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ áy náy.
“Mẹ, mẹ đừng buồn. Mẹ không phải trẻ mồ côi đâu, bây giờ mẹ đã có Noãn Noãn, còn có mẹ Y Y, có ông nội Giang và bà nội Giang rồi.” Dường như Noãn Noãn cảm nhận được sự đau lòng của Bạch Phi Nhi, thân thiếp nắm tay Bạch Phi Nhi, nhẹ nhàng nói.
Bạch Phi Nhi nghe con gái nói thế thì mỉm cười, giơ tay lên xoa xoa tóc con bé nói: “Noãn Noãn nói rất đúng, mẹ đã có người nhà, mẹ không buồn.”
Noãn Noãn vâng một tiếng, gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ ngây thơ chân chất.
Nhìn thấy Noãn Noãn ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, Hoàng Tử Hiên càng thích con bé này từ tận đáy lòng.
“Noãn Noãn, nào, chú Hoàng sẽ giúp cháu kiểm tra một chút.” Càng thích thì càng muốn chữa khỏi tật mắt cho Noãn Noãn.
Noãn Noãn lại vâng một tiếng gật đầu lần nữa, nhích lại gần Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên ôm Noãn Noãn đặt lên trên chân của mình, để con bé quay mặt về phía mình, sau đó nói với con bé: “Noãn Noãn, nếu cháu cảm thấy đau thì hãy nói cho chú Hoàng nhé.”
“Vâng ạ.” Noãn Noãn ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy bây giờ nhắm mắt lại.” Hoàng Tử Hiên nói rồi dùng hai tay đỡ lấy đầu Noãn Noãn, hai ngón cái đặt trên huyệt thái dương con bé, tám ngón tay còn lại thì lần lượt đặt trên các huyệt đạo khác.
Ba người Lưu Nhân Tông, Giang Y Y và Bạch Phi Nhi không biết Hoàng Tử Hiên đang làm gì, nhưng cả ba đều không hỏi, tin tưởng Hoàng Tử Hiên theo bản năng, chăm chú nhìn anh.
Thật ra chuyện Hoàng Tử Hiên muốn làm rất đơn giản, anh chỉ muốn thử xem kinh mạch của Noãn Noãn có thông hay không. Nếu Lưu Nhân Tông nói các mục số liệu của Noãn Noãn đều bình thường thì nguyên nhân duy nhất dẫn tới tật mắt có lẽ chính là kinh mạch không thông. Một khi kinh mạch không thông, huyết dịch tuần hoàn không thuận thì huyệt đạo quanh mắt sẽ tắc, vậy thì tất nhiên sẽ dẫn tới thị lực giảm sút.
Cách kiểm tra xem kinh mạch có thông hay không không hề khó, chỉ cần Hoàng Tử Hiên trút ít nội lực vào trong kinh mạch thì có thể kiểm tra dựa theo hướng đi của nội lực. Giả sử nội lực tuần hoàn thông suốt một vòng thì chứng tỏ kinh mạch thông suốt, ngược lại thì là không thông.
Noãn Noãn vẫn còn là một đứa bé bốn năm tuổi, kinh mạch còn yếu ớt nên Hoàng Tử Hiên không dám trút vào quá nhiều nội lực, chỉ rót vào một chút. Sau khi nội lực tiến vào kinh mạch của Noãn Noãn bèn vận hành theo kỳ kinh bát mạch.
Hoàng Tử Hiên nhắm mắt lại, kiểm tra theo nội lực của mình. Trong lòng anh có thể cảm nhận rõ ràng con đường nội lực chảy qua, trong đầu trải ra bức vẽ kinh mạch 3D, mỗi cái kinh mạch phía trên ở vị trí nào, tên gọi là gì, anh đều có thể nhìn rõ như ban ngày.
Ban đầu nội lực vận hành vô cùng thông thuận, chưa từng xuất hiện tình huống tắc nghẽn không tiến lên được. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn cũng yên tĩnh, nhưng đột nhiên, nội lực chợt dừng lại ở huyệt hội âm của Noãn Noãn. Noãn Noãn chu cái miệng nhỏ, đau đớn kêu a một tiếng.
Hoàng Tử Hiên cả kinh, nhanh chóng rút nội lực về.
“Noãn Noãn, sao vậy? Đau ở đâu thế?” Bạch Phi Nhi và Giang Y Y liền vội vàng hỏi.
Thoạt tiên Noãn Noãn chỉ chỉ vào bụng nhỏ, sau đó lại chỉ chỉ chân, cuối cùng lắc đầu: “Noãn Noãn cũng không nói rõ được, dù sao thì là đau ở chỗ này.”
Nhìn Noãn Noãn khoa tay múa chân quanh phần bụng, Bạch Phi Nhi và Giang Y Y ngơ ngác, họ không hiểu y thuật nên không rõ nguyên nhân. Sau đó đành phải nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, chờ anh giải thích.
Lần này sắc mặt Hoàng Tử Hiên khá khó coi, những người khác không biết vị trí Noãn Noãn nói là gì. Còn anh thì quá rõ ràng, nội lực đi tới huyệt hội âm thì bị chặn lại, chứng tỏ huyệt đạo này của Noãn Noãn có vấn đề.
“Hoàng Tử Hiên, anh tỏ biểu cảm gì đấy? Có thể nói ra không? Anh như vậy rất đáng sợ đấy.” Nhìn thấy sắc mặt Hoàng Tử Hiên không tốt còn không nói lời nào, trái tim của Giang Y Y đều đã vọt cả lên.
Bạch Phi Nhi cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, Hoàng Tử Hiên, có cái gì anh cứ việc nói thẳng là được rồi. Đừng sợ chúng tôi không chấp nhận được, có thể tìm được nguyên nhân bệnh, suy cho cùng vẫn tốt hơn không biết gì.”
“Có phải phiền phức lắm không?” Lưu Nhân Tông cũng hỏi theo.
Nghe thấy ba người liên tiếp đặt câu hỏi, Hoàng Tử Hiên mới khẽ lắc đầu nói: “Trước tiên các người đừng có gấp, chờ tôi thử lại lần nữa, chắc chắn rồi sẽ nói cho mọi người biết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT