Hoàng Tử Hiên ừ một tiếng, xoay người trở về phòng.

Trương Tiểu Lệ đi theo vào hỏi: “Cô ấy tìm anh để làm gì vậy?”

“Đóng tiền thuê nhà đó.” Hoàng Tử Hiên chỉ chỉ vào tiền trên tủ đầu giường.

Trương Tiểu Lệ nhìn qua theo, nhìn thấy phía trên đặt một xấp tiền, hai mắt to phát ra ánh sáng xanh.

Hoàng Tử Hiên hoảng sợ, nhanh chóng mở ngăn kéo, ném tiền vào, sau đó khóa lại rồi nói: “Cô đừng có nghĩ đến cách sẽ đánh tôi để lấy số tiền này. Nếu không phải tại cô, tôi có thể lưu lạc đến nước ở phòng của người ở hay sao.”

Trương Tiểu Lệ ngượng ngùng cười cười: “Hì hì, vậy thì, ngày mốt anh có rảnh không?”

“Cô lại muốn làm gì?” Hoàng Tử Hiên vừa nghe thấy cô ấy cũng hỏi mình ngày mốt có thời gian hay không, kỳ quái hỏi.

“Mời anh ăn cơm đó.” Vẻ mặt Trương Tiểu Lệ chân thành nói: “Hôm nay tôi có trở về nhà một chuyến, cha tôi nói tôi có đột phá. Cha tôi đặc biệt vui vẻ, hỏi sao đột nhiên tôi đã đột phá rồi. Tôi liền nói cho ông ấy nghe chuyện anh dạy tôi thái cực, cha tôi nghe xong thì rất biết ơn anh, muốn mời anh tới nhà của tôi ăn một bữa cơm. Ông ấy muốn giáp mặt cảm ơn anh một chút.”

Hoàng Tử Hiên nghe thấy là việc này, trái tim thoáng cũng yên tâm hơn, cười khà khà: “Ăn cái gì, ăn mì hả?”

“Tôi nói chuyện nghiêm túc với anh mà.” Trương Tiểu Lệ nghe thấy anh còn nhắc lại chuyện mì, tức giận trừng mắt.

“Tôi hỏi cũng rất nghiêm túc mà.” Vẻ mặt Hoàng Tử Hiên vô tội. Mời khách ăn cơm còn không cho người ta hỏi là ăn cái gì, còn không cho người ta gọi món, một chút thành ý cũng không có!

“Sao anh lại đáng ghét như vậy nhỉ, rốt cuộc là có thể hay không.” Trương Tiểu Lệ lười chẳng muốn xé toạc cái chuyện mì hay không mì với anh, xé thế nào thì mình  cũng đều chịu thiệt.

“Ngày mốt thì thật sự không có rảnh.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu đáp. Anh đã đồng ý với Hạ Mạt đi đón chú Vương xuất viện trước rồi, ngày đó chắc chắn là không rảnh.

“Vậy lúc nào thì anh rảnh?” Trương Tiểu Lệ nghe vậy thì hỏi.

Hoàng Tử Hiên ò một tiếng: “Thực ra thì không cần phải khách sáo như vậy, dạy cô thái cực chỉ là một cái nhấc tay thôi, ăn cơm thì không cần đâu.”

“Tôi cũng thấy là không cần phải khách sáo với anh làm gì.” Trương Tiểu Lệ gật đầu tán thành, sau đó buồn bực nói: “Nhưng mà cha tôi cảm thấy rất cần phải khách sáo đó. Ông ấy cũng hạ mệnh lệnh cho tôi rồi, bảo tôi nhất định phải mời anh đến nhà ăn cơm. Anh nghĩ là tôi muốn mời anh lắm à.”

Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật, bị Trương Tiểu Lệ trực tiếp đánh bại, buồn cười nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì ngày kia đi. Ngày kia chắc là tôi không có việc gì.”

“Vậy thì ngày kia, ngày mai tôi sẽ nói với cha tôi. Anh ngủ đi, tôi về phòng đây.” Trương Tiểu Lệ gật đầu, xoay người đi ngay.

Sau khi Trương Tiểu Lệ đi ra ngoài, Hoàng Tử Hiên lại đợi một hồi, thấy lần này không có ai đến gõ cửa nữa, mới yên tâm tắt đèn, bò lên trên giường tiến vào trong chăn đi ngủ.

Lúc này, Giang Y Y và Bạch Phi Nhi ở tiểu khu Phong Hà Viên đều còn chưa ngủ. Hai cô ấy vừa mới dẫn theo Noãn Noãn trở về chưa được bao lâu, sau khi Bạch Phi Nhi tắm rửa cho Noãn Noãn, Noãn Noãn liền cùng chơi tiếp với Giang Y Y ở phòng khách.

Tinh lực của trẻ con cũng nhiều, hơn nữa vừa đến tối là giống như con cú mèo. Mặc dù đôi mắt Noãn Noãn không thể trông thấy gì, nhưng cũng vẫn rất thích quấn lấy Giang Y Y chơi đùa. Hơn nữa tính cách Giang Y Y lại giống như con nít, mỗi lần cũng có thể chơi với Noãn Noãn đến mười  một giờ mới đi ngủ.

“Mẹ Y Y, Noãn Noãn sai rồi, mẹ đừng chọc lét Noãn Noãn. Ha ha ha… Ha ha ha…” Noãn Noãn nằm trên thảm lăn qua lộn lại cầu xin tha thứ, nhưng Giang Y Y lại không để ý tới, hai tay chọc chọc ở chỗ này, lại chọc chọc ở chỗ kia, chọc đến làm Noãn Noãn cười không ngừng.

“Hu hu hu, mẹ Y Y, bụng Noãn Noãn đau, hu hu hu…” Noãn Noãn đang cười đột nhiên khóc lên.

Giang Y Y hoảng sợ, tưởng mình mạnh tay, vội ôm lấy cô bé từ trên mặt đất tới: “Noãn Noãn, có phải mẹ Y Y chọc con đau hay không, đau chỗ nào, cho mẹ Y Y nhìn xem.”

“Ha ha, mắc lừa rồi đúng không. Nhìn con phản công như thế nào đây.” Noãn Noãn đột nhiên bổ nhào về phía Giang Y Y đang không có phòng bị, hai tay nhỏ bé giở trò, chọc lên trên người Giang Y Y.

“Ha ha ha, con bé thúi này, ha ha ha, được rồi được rồi, mẹ sai rồi, lần sau mẹ không chọc con nữa, ha ha ha…” Giang Y Y không nghĩ tới việc Noãn Noãn giở trò, bị cô bé cưỡi lên trên người chọc đến không chịu được, không ngừng cười.

Bạch Phi Nhi tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy một lớn một nhỏ này chọc thành một cục, vừa thấy buồn cười mà vừa cạn lời. Nhiều năm như vậy rồi, cô ấy đã sớm quen với việc hai bọn họ náo loạn như vậy rồi.

“Phi Nhi, ha ha ha, mau cứu mình. Ha ha, mình sắp bị Noãn Noãn chọc nhột nhét rồi, ha ha ha.” Sau khi Giang Y Y nhìn thấy Bạch Phi Nhi, Giang Y Y vội cầu cứu với cô ấy.

Bạch Phi Nhi cười hì hì thành tiếng, đi tới đưa tay ôm Noãn Noãn xuống khỏi người Giang Y Y, nói: “Được rồi Noãn Noãn, không chơi nữa, đợi chơi đến một lúc nữa thì người toàn mồ hôi, lại phải tắm lại một lần nữa đấy.”

“Mẹ, con thắng rồi. Ha ha, mẹ Y Y thật ngốc, bị con lừa được rồi.” Noãn Noãn nhào vào trong lòng Bạch Phi Nhi vui vẻ báo cáo tình hình chiến đấu.

Giang Y Y làm bộ tức giận nói: “Hừ, cô nhóc thúi này, rõ ràng là con giở trò chơi xấu.”

Noãn Noãn le lưỡi với cô ấy: “Mẹ Y Y thật ngốc, cũng không biết đạo lý binh bất yếm trá này.”

“Ái chà, cô nhóc này lợi hại nha, ngay cả binh bất yếm trá cũng biết.” Giang Y Y ngạc nhiên nói.

“Hừ hừ, con còn biết rất nhiều luôn đó. Noãn Noãn rất thông minh, bà nội cũng khen con đó.”  Noãn Noãn kiêu ngạo hất cằm.

Giang Y Y nở nụ cười, vươn tay gõ cô bé một cái: “Khen con cái là con tự mãn liền ha. Được rồi, để mẹ con ôm con về phòng ngủ đi, mẹ phải đi tắm đã. Chơi với con một hồi người toàn mồ hôi.”

Nói xong cô ấy liền đi về phía nhà vệ sinh.

Bạch Phi Nhi thì ôm con gái trở về phòng. Noãn Noãn ôm cô ấy nói: “Mẹ, con còn muốn nghe kệ chuyện.”

“Được, hôm nay con muốn nghe gì nào?” Bạch Phi Nhi cưng chiều đặt cô bé lên giường, hỏi.

“Dạ?” Noãn Noãn suy nghĩ một chút, đáp: “Con muốn nghe chuyện của mẹ và cha ạ. Mẹ, mẹ kể cho con nghe một chút thôi, sao mà cha mẹ lại biết nhau ạ?”

Bạch Phi Nhi hơi sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ ưu thương. Mấy năm nay cô ấy vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với con gái, chẳng những con bé di truyền tật mắt của mình, không thể trưởng thành giống như một đứa trẻ bình thường, còn chưa từng nhận được tình thương của cha. Tuy rằng Noãn Noãn chưa bao giờ nói gì, nhưng cô ấy biết trong lòng con gái vô cùng ao ước có một người cha.

“Mẹ, có phải Noãn Noãn làm mẹ nghĩ đến chuyện không vui phải không ạ?” Noãn Noãn rất mẫn cảm, thấy Bạch Phi Nhi không nói gì thì căng thẳng kéo tay của Bạch Phi Nhi hỏi.

Bạch Phi Nhi cố gắng nở nụ cười: “Không có nè, mẹ không có không vui. Noãn Noãn muốn nghe chuyện của mẹ và cha, vậy mẹ sẽ kể cho con nghe có được không.”

“Dạ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Noãn Noãn đầy vẻ phấn chấn, cười rộ lên hiện hai má lúm đồng tiền thấp thoáng, vô cùng đáng yêu.

“Vậy Noãn Noãn nhắm mắt lại đi, vừa nghe vừa ngủ nhé.” Bạch Phi Nhi nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai nhỏ của Noãn Noãn.

Noãn Noãn gật đầu dạ, nghe lời nhắm hai mắt lại.

Lúc này Bạch Phi Nhi mới thấp giọng kể chuyện năm năm trước.

Năm năm trước Bạch Phi Nhi mới mười tám tuổi, có lẽ là sinh ra đã có vấn đề tật mắt cho nên cha mẹ ruột của cô ấy đã bỏ cô ấy, thuở nhỏ cô ấy lớn lên ở cô nhi viện. Sau khi thành niên thì cô làm giáo viên khiếm thị trong một viện phúc lợi dành cho người khuyết tật. Những ngày đó đã trải qua rất kham khổ, nhưng mà có thể là do công việc có một phần đã nuôi lớn mình, cho nên cô ấy đã cảm thấy đây là chuyện rất hạnh phúc.

Tật mắt của Bạch Phi Nhi không phải là hoàn toàn không nhìn thấy gì, chỉ là nhìn mọi thứ rất mờ, nhìn cái gì cũng toàn là sương mù, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng. Bởi vậy mỗi ngày khi tan lớp, cô ấy sẽ lập tức thừa dịp trời còn chưa tối để về nhà, bằng không sau khi trời tối rồi thì cô ấy sẽ không nhìn thấy gì nữa.

Nhưng mà ngày đó sau khi tan lớp, có một phụ huynh của một đứa trẻ câm điếc, bởi vì có việc nên không thể đến trường đón con đúng lúc được, Bạch Phi Nhi chỉ có thể đợi ở trường cùng với đứa bé. Chờ đến khi cha mẹ của đứa bé đến đón thì đã là hơn tám giờ tối rồi.

Sau khi tiễn đứa bé về, Bạch Phi Nhi liền vội vã về nhà. Cô ấy gọi xe về đến gần nhà thì xuống xe, lại dựa vào cây gậy hướng dẫn dành cho người mù để đi bộ về nhà. Trong đầu Bạch Phi Nhi rất quen thuộc với con đường về nhà, cũng không cảm thấy hoang mang, Nhưng mà cô ấy cứ đi, đột nhiên bị một người làm vấp té.

Lúc ấy Bạch Phi Nhi hoảng sợ, cô ấy cho là đã chạm phải thứ gì đó, lúc đang định chạy thì đã bị người kia nắm lấy cổ chân, sau đó nghe người đó yếu ớt bảo mình cứu anh ta.

Bạch Phi Nhi mềm lòng, không đành lòng để đối phương trên đường lộ. Do dự một hồi lâu, Bạch Phi Nhi mới quyết định mang người đó về nhà. Cô ấy dùng thân thể nhỏ gầy đỡ lấy thân thể cao lớn của người kia, hai người khó khăn lắm mới đi được về nhà của Bạch Phi Nhi.

Cũng không biết là người kia đã xảy ra chuyện gì, Bạch Phi Nhi sờ lên người anh ta cũng không thấy vết thương, nhưng mà lại hôn mê bất tỉnh. Bạch Phi Nhi rất sợ, sợ đối phương chết trong nhà mình. Nhưng cô ấy cũng không còn cách nào khác, sờ thì thấy hình như người đó phát sốt, cô ấy bèn tìm chút thuốc cho anh ta uống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play