Giang Nam vâng một tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối đều đặt lên người Giang Y Y. Vốn dĩ lúc đầu anh ấy chưa ngắm kĩ tướng mạo của Giang Y Y còn cảm thấy cô diễn viên thế thân chẳng có điểm nào đặc biệt. Bây giờ anh ấy càng ngắm càng thấy đẹp. Đặc biệt là lúc mặc cùng một bộ y phục với Trần Sương Nhi, tạo cùng một kiểu tóc, anh ấy càng cảm thấy Giang Y Y nhỉnh hơn một chút.

Trần Sương Nhi đương nhiên chú ý thấy ánh mắt của Giang Nam, ngay tại chỗ hung dữ trừng Giang Y Y một cái. Nếu như không phải ở đây đông người, cô ta nhất định sẽ mở mồm chửi Giang Y Y vô liêm sỉ.

Giang Y Y dường như đã quá quen với trạng thái này của Trần Sương Nhi, không thèm để ý đứng ở đó. Lúc đạo diễn nhắc đến cô, cô sẽ cẩn thận lắng nghe, lúc không nhắc đến cô, cô liền ngây người nghĩ vẩn vơ.

Giang Y Y thấy cô ta ấu trĩ phô trương với mình, trong lòng không nhịn được muốn lườm cô ta một cái. Cô nghĩ rằng chắc năm đó mắt mình mù rồi mới cùng với loại người như cô ta làm chị em tốt.

“Nếu như đã rõ cả rồi thì bắt đầu quay thôi.” Đạo diễn thấy Giang Nam và Trần Sương Nhi đều không có vấn đề gì liền phất tay nói.

“Đợi đã!” Đúng vào lúc đạo diễn quay người đi thì một âm thanh lạnh lùng đột ngột vang đến.

Nghe thấy âm thanh này, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn sang.

Giang Y Y nhận ra giọng nói của Hoàng Tử Hiên cũng lập tức nhìn sang, thấy Hoàng Tử Hiên cùng một người đàn ông cùng bước về phía bọn họ. Cô vẫn còn nhớ người đàn ông này chính là người phụ trách của thôn trang Phong Ba. Lúc trước mới bắt đầu chính là anh ta liên hệ với cô đến nhảy múa. Lần này cũng là anh ta tìm mình làm thế thân.

Hoàng Tử Hiên sao có thể quen biết quản lý Lý? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của quản lý Lý, hình như là vô cùng lễ độ cung kính với Hoàng Tử Hiên.

Những người khác đương nhiên cũng nhận ra quản lý Lý, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi cùng quản lý Lý cũng liền tò mò nhìn theo Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên đón lấy ánh mắt tò mò của đám đông, bước đến trước mặt đạo diễn, giơ tay chỉ vào Trần Sương Nhi, nói: “Người này, không thể làm nữ chính.”

Đạo diễn ngây người.

Những người khác cũng lần lượt ngây người.

Trần Sương Nhi sau khi ngẩn người thì mặt tối sầm lại, kiêu căng ngạo mạn nói: “Từ đâu xông ra một tên quê mùa vậy, dám chạy vào đây khoa tay múa chân? Tôi có thể làm nữ chính không đến lượt anh làm chủ sao.”

“Haha, tôi nói cô không thể làm chính là không thể làm.” Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười, ngữ khí rất tự tin.

Trần Sương Nhi tức điên rồi. Cô ta nghĩ rằng mình là minh tinh đang nổi, nếu lần này không phải vì thấy nam chính là Giang Nam thì còn lâu cô ta mới đến quay mấy loại phim tuyên truyền này. Bây giờ thì tốt rồi, vô duyên vô cớ chạy ra một tên dám bất kính với cô ta như thế. Nghĩ Trần Sương Nhi cô là ai chứ, người có thể nói đến là đến, nói đi là đi sao.

“Quản lý Lý, nếu như người này không xin lỗi Sương Nhi thì tôi nghĩ Sương Nhi của chúng tôi e là không có thời gian quay cái phim tuyên truyền này đâu.” Trợ lý của Trần Sương Nhi thấy cô ta không vui, lập tức đứng lên uy hiếp.

“Cái này….” Trong lòng quản lý Lý vô cùng loạn. Trần Sương Nhi là nữ minh tinh đang nổi mà bọn họ tốn rất nhiều công sức mới mời về được. Nếu lần này đứt gánh giữa đường không quay nữa thì anh ta không thể giải thích lại với ông chủ Đoàn được.

Nhưng mà anh ta nghĩ lại lời nói trước đó của Hoàng Tử Hiên thì cũng không dám tự tiện chọc giận Hoàng Tử Hiên. Tiến thoái lưỡng nan, quản lý Lý chỉ đành cười trừ với hai bên: “Cô Trần trước hết đừng giận dữ, chúng ta nghe xem vì sao Hoàng đại sư lại nói như vậy được không.”

Nói xong anh ta liền vội vàng hỏi Hoàng Tử Hiên: “Hoàng đại sư, sao lại nói cô Trần không phù hợp làm nữ chính vậy ạ?”

Hoàng đại sư!

Nghe thấy quản lý Lý gọi Hoàng Tử Hiên như vậy, cả đám người lần nữa nhìn về phía Hoàng Tử Hiên. Đối với cách gọi đại sư, đương nhiên là bọn họ đều liên tưởng đến thầy phong thủy. Dù sao nếu muốn khai máy thuận lợi, tổ đạo diễn đều sẽ mời đại sư tính ngày, rồi lập bàn thờ khấn trời đất.

Vì vậy khi nghe thấy hai chữ đại sư, mọi người đều vô thức coi Hoàng Tử Hiên là thầy phong thủy. Đạo diễn nghi ngờ hỏi: “Anh ta là thầy phong thủy?”

“Đúng vậy, Hoàng đại sư là đại sư do đích thân ông chủ Đoàn chúng tôi mời về.” Quản lý Lý nâng cao uy tín của Hoàng Tử Hiên, cố ý nhấn mạnh đến việc được đích thân ông chủ Đoàn mời về.

“Anh ta còn trẻ như vậy, sao có thể làm thầy phong thủy? Quản lý Lý, ông chủ Đoàn của các anh chắc chắn là bị lừa rồi.” Trần Sương Nhi vừa nghe thấy Hoàng Tử Hiên là thầy phong thủy liền lập tức cười nhạo.

“Sương Nhi nói đúng. Chúng tôi trước nay quay phim vẫn luôn tin vào phong thủy, cũng thường xuyên tiếp xúc với thầy phong thủy nhưng trước nay chưa từng thấy thầy phong thủy nào trẻ như vậy. Quản lý Lý, biết người biết mặt không biết lòng, anh đừng để mấy tên thuật sĩ giang hồ lừa đảo.” Trợ lý của Trần Sương Nhi cũng lập tức hùa theo.

Đạo diễn bên này cũng gật đầu, nói: “Tôi cũng chưa từng thấy thầy phong thủy nào trẻ như vậy. Theo như tôi biết, để có thể được gọi là đại sư của giới phong thủy, ít nhất tuổi cũng phải trên 40.

Quản lý Lý vốn không hề nghi ngờ bản lĩnh của Hoàng Tử Hiên. Bởi vì anh ta chính tai mình nghe thấy Đoàn Văn Quang gọi Hoàng Tử Hiên là đại sư, cho nên dù là tuổi tác của Hoàng Tử Hiên có nhỏ chút thì anh ta cũng không hề nghi ngờ. Thế nhưng bây giờ bị đám người Trần Sương Nhi nói vậy, anh ta cũng không nén nổi nghi ngờ. Anh ta cũng từng tiếp xúc với rất nhiều thầy phong thủy, quả thực là chưa có ai trẻ như Hoàng Tử Hiên cả.

“Có phải là thầy phong thủy hay không, có bản lĩnh hay không, không phải nói mồm là được. Mọi người cũng không cần phải tranh cãi, cứ để anh ta thể hiện một chút thực lực của mình là biết ngay.” Đúng vào lúc mọi người đang tranh cãi, Giang Nam đột nhiên mở lời.

Giang Nam vừa nói xong, Trần Sương Nhi liền phụ họa theo: “Giang Nam nói đúng, có bản lĩnh thì anh lôi ra đây cho chúng tôi xem nào. Nghe nói thầy phong thủy đều biết xem mệnh, vậy anh xem mệnh cho tôi đi, xem anh có nói đúng không.”

“Đúng vậy, bây giờ anh nói đi. Nếu như anh nói đúng thì chúng tôi sẽ tin anh.” Trợ lý của Trần Sương Nhi chọc thêm môt câu.

Những người khác mặc dù không nói gì nhưng trong ánh mắt cũng lộ ra ý này. Bọn họ cũng không tin Hoàng Tử Hiên trẻ tuổi như vậy thì có cái bản lĩnh gì, trừ khi Hoàng Tử Hiên dùng thực lực chứng minh.

Giang Y Y đương nhiên cũng đang nhìn Hoàng Tử Hiên. Vừa nãy Hoàng Tử Hiên nói mình biết xem mệnh, còn nói tướng mạo mình là điềm báo này nọ, rồi lại còn đánh cược với mình. Bây giờ anh ta đột nhiên chạy ra nói Trần Sương Nhi không thể làm nữ chính, quả thực là khiến Giang Y Y bất ngờ vô cùng. Trong lòng cô nghĩ, anh ta không phải là thầy phong thủy do ông chủ nơi này mời đến thật chứ.

“Hoàng đại sư, hay là anh xem cho Trần Sương Nhi một chút đi?” Quản lý Lý thấy mọi người đều nghi ngờ Hoàng Tử Hiên bèn dè dặt hỏi.

“Không cần xem.” Hoàng Tử Hiên lắc đầu nói: “Tôi nói cô ta không thể làm nữ chính thì hôm nay cô ta không thể làm.”

“Hahaha….” Trần Sương Nhi nghe vậy cười nhạo, nói: “Đúng là nực cười, tôi là do ông chủ Đoàn mời đến, anh nói tôi không thể làm tôi liền không thể làm, anh nghĩ anh là ai chứ?”

“Tôi chả là ai cả, nhưng mà lời tôi nói, ông chủ Đoàn nhất định nghe theo.” Hoàng Tử Hiên nhếch mép cười, dáng vẻ vô cùng tự tin.

Nghe thấy hai người này đấu khẩu, những người khác cũng không nhịn được cười lớn. Bọn họ rõ ràng là không tin lời của Hoàng Tử Hiên. Một ông chủ có thể gây dựng lên thôn trang Phong Ba này, há có thể là người bị một tên vô danh tiểu tốt sai khiến.

Đến Giang Y Y cũng lườm cho hoàng tủ hiên một cái, lòng nghĩ Hoàng Tử Hiên liệu có phải là từ bệnh viện tâm thần nào chạy ra hay không, sao lại mắc bệnh hoang tưởng thế này.

“Cười đến đau cả bụng. Lâu rồi tôi chưa nghe thấy chuyện cười nào buồn cười như vậy đấy, hahaha…. Anh là tên hề cho Quan Âm Bồ Tát phái xuống làm trò à.” Trần Sương Nhi cười ngặt nghẽo cũng không quên châm biếm Hoàng Tử Hiên.

“Được rồi, được rồi, tên thần kinh chạy từ đâu ra không biết. Quản lý Lý, anh đừng để anh ta làm loạn nữa. Nửa ngày trời rồi vẫn chưa quay xong một cảnh, cứ theo cái tiến độ này thì 3 ngày cũng không quay xong mất. Mau đuổi anh ta đi đi, đừng cản trở chúng tôi quay phim.” Sau khi đạo diễn cười xong cũng mất kiên nhẫn xua tay về phía Hoàng Tử Hiên, dáng vẻ rất coi thường.

“Cái này….” Quản lý Lý nào dám đuổi Hoàng Tử Hiên, tiến thoái lưỡng nan, chẳng biết nên làm gì.

“Mọi người đang cười gì vậy, náo nhiệt vậy sao.” Đúng vào lúc quản lý Lý đang không biết xử lý kiểu gì thì Đoàn Văn Quang xuất hiện.

Quản lý Lý như nhìn thấy cứu tinh, vội vã quay người chạy về phía Đoàn Văn Quang: “Ông chủ, cuối cùng ông cũng đến rồi.”

“Tôi nghe nói đình Phong Ba xảy ra sự cố ngoài ý muốn, người không bị thương chứ?” Đoàn Văn Quang gật gật đầu, đi vào trong đám người nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play